• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong xe cảnh sát, Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan ngồi cạnh nhau.

Sau khi rời khỏi trung tâm bảo hành, có vẻ Thẩm Gia Lan đã khôi phục lý trí, lấy lại dáng vẻ lạnh như băng, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Trác Khiêm.

Thẩm Gia Lan sở hữu một đôi mắt rất đẹp, lông mi vừa dài vừa dày, khi nheo mắt lại trông như đang cười.

Nhưng Trác Khiêm biết, trong ánh mắt Thẩm Gia Lan không hề có ý cười, ngập tràn ý dò xét.

Trải qua chuyện vừa nãy, Trác Khiêm vẫn còn khá kiêng dè Thẩm Gia Lan. Bị Thẩm Gia Lan nhìn chòng chọc cả quãng đường khiến toàn thân cậu nổi da gà da vịt.

Trác Khiêm không nhịn được, hỏi Vương Tử: “Cậu ta nhìn tôi làm gì? Chắc không phải muốn đánh tôi đâu nhỉ?”

“Có thể lắm.” Vương Tử nghiêm túc phân tích, “Người ta hay nói tình địch gặp nhau cay cả mắt mà.”

“… Hiện tại tôi và cậu ta vẫn chưa phải tình địch.” Trác Khiêm từ bỏ giao tiếp với Vương Tử.

“Chiếc điện thoại kia?”

Nhờ Vương Tử nhắc, Trác Khiêm mới nhớ ra cậu vẫn còn đang giữ điện thoại của Thẩm Gia Lan. Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, hai tay dâng lên cho Thẩm Gia Lan.

“Người anh em, hồi nãy điện thoại cậu rớt xuống đất, tôi đã nhặt giúp cậu.”

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Gia Lan đang dán chặt trên mặt Trác Khiêm cuối cùng cũng dời xuống mấy tấc, rơi xuống chiếc điện thoại đang nằm trên tay Trác Khiêm. Ngón trỏ bàn tay trái của Trác Khiêm vẫn còn đang móc bịch nilon màu trắng, bên trong có một ít thuốc.

Thẩm Gia Lan ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó mới phản ứng lại, cầm lấy điện thoại: “Cảm ơn.”

Trác Khiêm sao dám nhận lời cảm ơn từ thụ chính chứ? Cậu hoảng sợ xua tay: “Cậu khách sáo rồi.”

Thẩm Gia Lan nhét điện thoại vào túi, lại tiếp tục vô cảm nhìn chằm chằm Trác Khiêm.

Trác Khiêm: “…”

Cậu hơi hối hận vì đã ngồi cạnh Thẩm Gia Lan, giờ đổi chỗ với chú cảnh sát đằng trước có được không nhỉ?

Nội tâm Trác Khiêm vô cùng đau khổ, trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt không thấy tâm không phiền. Ngay khi cậu sắp mơ màng ngủ mất thì nghe thấy Thẩm Gia Lan hỏi: “Tại sao lại đỡ phát đó thay tôi?”

“…” Trác Khiêm mở mắt ra, khó hiểu, “Cậu đang nói gì vậy?”

Thẩm Gia Lan hơi nâng cằm lên, như cảnh cáo mà nói: “Đừng giả ngu.”

Trác Khiêm không giả ngu, cậu không hiểu Thẩm Gia Lan đang nói cái gì thật. Cậu bối rối gãi đầu, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra nguyên cớ, chỉ đành xin gợi ý từ Thẩm Gia Lan: “Cậu nói đỡ phát nào cơ?”

Nói xong, sắc mặt Thẩm Gia Lan tối sầm lại thấy rõ, ngay cả giọng điệu cũng căng đét: “Trác Khiêm, cậu dám làm không dám nhận sao?”

Trác Khiêm sốt ruột: “Tôi còn không biết tôi đã làm gì, thì nhận kiểu gì?”

Thẩm Gia Lan thấy có vẻ Trác Khiêm không nghĩ ra gì thật, đột nhiên bắt đầu hằn học, tuy chỉ là sự cáu gắt trong phút chốc. Nhưng Trác Khiêm vẫn không nhớ ra gì hết, y đành phải mở miệng: “Tên đó cầm bình hoa đập tôi, cậu đứng đỡ thay tôi.”

Trác Khiêm: “…”

À, chuyện đó à…

Cậu nhớ ra rồi.

Cậu đỡ bình hoa thay Thẩm Gia Lan hồi nào? Rõ ràng là cậu đưa điện thoại cho Thẩm Gia Lan, nào ngờ thằng ngu Trịnh Thiện kia lại cầm bình hoa đập về phía y, nếu mà biết sớm thì cậu đã co giò xách cẳng chạy trước rồi.

Trác Khiêm ngẫm nghĩ, cơ mà để chiếm được xíu thiện cảm trong lòng thụ chính Thẩm Gia Lan, cậu quyết định không thèm giải thích pha hiểu lầm đẹp đẽ này, cậu ngại ngùng nói: “Đều là bạn học với nhau, không có gì hết, cậu không cần bận tâm đâu.”

Nhưng cậu vừa nói dứt câu, biểu cảm khó chịu của Thẩm Gia Lan cũng không đỡ hơn tí nào, trong giọng nói còn có ý xa lánh: “Mục tiêu trước kia của cậu là Yến Thư Dương, bây giờ đổi sang tôi đúng không?”

Trác Khiêm: “?”

Chuyện gì nữa đây?

Thẩm Gia Lan giống như không thấy vẻ mặt hoang mang của Trác Khiêm, tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng tôi không có kiên nhẫn như Yến Thư Dương. Hành vi tự gây cảm động của cậu không có tác dụng với tôi.”

Trác Khiêm: “???”

“Vậy cho nên đừng có lãng phí sức lực lên người tôi, tôi không thể cho cậu điều cậu muốn đâu.”

“Á không phải!” Cuối cùng Trác Khiêm cũng hiểu ra gì đó, “Có lẽ cậu hiểu lầm…”

“Không chịu yên lặng đúng không?” Chú cảnh sát phía trước nghe không nổi nữa, “Im lặng hết đi!”

Trác Khiêm ngượng ngập im miệng.

Chỉ có Vương Tử hả hê khi người gặp họa: “Há há há, cho chừa cái tội nói lung tung ở căng tin nè. Làm người ta hiểu lầm chi?”

Trác Khiêm: “Câm miệng!”

Vương Tử: “Hiu hiu hiu cậu chỉ biết ăn hiếp tôi thôi…”

Đến đồn cảnh sát, Thẩm Gia Lan bật chế độ tự kỷ lên, như thể có một cái ly trong suốt bao quanh y, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Dù cho cảnh sát cho tra hỏi thế nào đi nữa thì y cũng không thèm đáp dù chỉ một tiếng, thản nhiên làm cool boy.

Trác Khiêm bên cạnh thấy thế mà nóng ruột thay, đành thay Thẩm Gia Lan trả lời. Cậu thêm mắm dặm muối kể lại quá trình hai người Trịnh Thiện gây sự trước, thậm chí cả quá trình Thẩm Gia Lan đánh Trịnh Thiện cũng chỉ qua quýt kể sơ.

“Mày xạo chó! Không hề có chuyện đó!” Trịnh Thiện nghe Trác Khiêm kể, tức muốn hộc máu, nhưng cậu ta tự hiểu không nói lại Trác Khiêm, chỉ có thể xin cảnh sát giúp đỡ, “Chú cảnh sát ơi, không phải như lời cậu ta kể đâu. Chú nhìn cháu bị đánh te tua thành như này, cháu đơn phương bị bọn họ đánh mà hu hu hu…”

Trác Khiêm phản bác: “Là mấy cậu gây sự trước, bọn tôi chỉ tự vệ chính đáng mà thôi.”

“Mẹ nó chứ tự vệ chính đáng!” Trịnh Thiện dụi cổ tay áo lau nước mắt, tức giận chỉ vào Trác Khiêm, giơ tờ giấy quấn trên tay bị máu chảy thấm hơn một nửa ra, trông hơi đáng sợ, “Mày nhìn tay của tao đi. Tự vệ chính đáng mà biến tay của tao thành thế này ư?”

Trác Khiêm buồn cười nói: “Lý do tay cậu biến thành thế này không phải là do cậu định lấy bình hoa đập chúng tôi, kết quả lại làm vỡ bình rồi tự cắt trúng tay mình đấy sao?”

Trịnh Thiện lại bị Trác Khiêm chặn họng lần nữa, cậu ta hung tợn trừng Trác Khiêm, sự cay cú trong mắt chất chồng, vô thức bước lên trước một bước.

Trác Khiêm thấy thế, vội giơ tay lên, giống như hoảng sợ mà lui về phía sau: “Chú cảnh sát cứu với! Cậu ta lại muốn đánh người!”

“…” Đầu Trịnh Thiện nổi đầy gân xanh, “Tao không có muốn đánh mày.”

“Vậy cậu bước về phía này làm gì!”

“Tao, tao chỉ bước một bước về phía trước thôi.”

Trịnh Thiện không giải thích rõ ràng được, thấy cảnh sát vội vã che chắn giữa cậu ta và Trác Khiêm, tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, quay đầu nhìn thằng bạn, phát hiện thằng bạn đã từ bỏ chống chế từ lâu, im lặng ngoan ngoãn ngồi yên, trông như đang thiền.

Sau một trận hỗn loạn, rốt cuộc Thẩm Gia Lan cũng chui từ cái ly trong suốt của y ra, không nói một câu móc ra một chiếc điện thoại nguyên vẹn, gọi một cuộc điện thoại.

Vì đều là trẻ vị thành niên, cảnh sát gọi phụ huynh của Trịnh Thiện và bạn cậu ta đến. May mà Trác Khiêm không tham dự đánh nhau, người ngoài cuộc không cần gọi phụ huynh.

Trong lúc chờ đợi, nhân viên của trung tâm bảo hành cũng gửi video từ camera an ninh đến.

Cảnh sát xem đi xem lại đoạn video ba bốn lần, cuối cùng xác định hai người Trịnh Thiện và Thẩm Gia Lan đều là kẻ gây chuyện. Nhưng tình huống của Thẩm Gia Lan nặng hơn, tuy đã có cảnh sát sơ cứu vết thương trên tay cho Trịnh Thiện, nhưng mặt mũi Trịnh Thiện cũng bị thương không nhẹ, phải đến bệnh viện khám.

Việc còn lại là chờ phụ huynh đến.

Đợi hơn một tiếng, một chiếc Bentley dừng bên ngoài đồn cảnh sát, hai người trên xe vội vàng đi vào đồn cảnh sát.

Trác Khiêm từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặt mày lo lắng đi về phía họ: “Cậu chủ, con không sao chứ?”

Sau khi nhìn thấy dì, lớp băng trên mặt Thẩm Gia Lan mới tan đi một chút, lại còn có thể nở nụ cười, y đứng dậy nói: “Dì Thẩm, con không sao.”

“Đứa nhóc này thật là, sao lại quậy vào tận đồn cảnh sát vậy chứ?” Dì Thẩm tức giận, nhưng đau lòng vẫn chiếm phần hơn, bà nhìn tới nhìn lui, “Cho dì nhìn xem. Có bị thương ở đâu không?”

Thẩm Gia Lan lắc đầu: “Không có.”

Trịnh Thiện bị đập cho mặt mũi bầm dập thì đang ngồi bên cạnh nhìn họ chòng chọc đây.

Đây là lần đầu tiên Trác Khiêm thấy nụ cười xuất hiện trên mặt Thẩm Gia Lan. Cậu khiếp sợ hệt như gặp ma, cậu còn đinh ninh loại người như Thẩm Gia Lan chắc là không biết cười nữa cơ.

Bất thình lình, trong đầu vang lên tiếng thét chói tai của Vương Tử.

“Á á á!” Vương Tử phấn khích nói, “Cậu mau nhìn người đằng sau! Nhìn xem ai tới kìa!”

Trác Khiêm dựa vào phản ứng của Vương Tử, không khó để đoán người đến là ai. Cậu quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Yến Thư Dương.

Thân là công chính, mặc dù chỉ mặc áo sơ mi và quần dài đen rất bình thường thì Yến Thư Dương vẫn là sự hiện diện chói lòa trong đám đông. Chỉ là hắn không thèm liếc nhìn Trác Khiêm, ánh mắt lo lắng tập trung vào Thẩm Gia Lan.

Đợi dì Thẩm và Thẩm Gia Lan tâm sự xong, Yến Thư Dương nóng lòng chạy vội đến bên cạnh Thẩm Gia Lan: “Gia Lan, cậu không bị thương thật sao? Lát nữa bọn tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra xem.”

Trịnh Thiện bên cạnh: “…”

Cậu ta mới là người bị thương!

Thẩm Gia Lan bị cái mẹ gì! Ngay cả tóc cũng không thiếu một sợi ấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK