Trong đầu trống rỗng một lúc lâu.
Giọng Vương Tử đột nhiên vang lên, nó nói chuyện hầm hầm: “Cậu có còn nhớ nhiệm vụ của mình không?”
Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?
Ặc, công lược Yến Thư Dương.
Thú thật, nếu Vương Tử không tự dưng nhắc đến thì suýt nữa Trác Khiêm đã quên mất có một người tên Yến Thư Dương.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc Yến Thư Dương là lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu, đúng là cạn lời.
Phải nói rằng, độ tự luyến của Yến Thư Dương bỏ xa Thẩm Gia Lan. Nhưng không biết tại sao, trong khi cậu có thể tự nhiên chấp nhận sự tự luyến của Thẩm Gia Lan, sự tự luyến của Yến Thư Dương lại khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Có lẽ bởi vì lời nói của Yến Thư Dương khiến cậu bối rối chăng.
Trác Khiêm chưa bao giờ tự làm khó bản thân. Cậu sẽ không bắt mình nghĩ nhiều về sự việc không thích, người mà mình không thích. Thế nên cho đến tận bây giờ, đến thế giới này bao nhiêu lâu, cậu còn chẳng để ý đến Yến Thư Dương nhiều bằng Trác Phi.
May là cách để rời khỏi thế giới này không chỉ có mỗi con đường công lược Yến Thư Dương.
Nghĩ đến đây, Trác Khiêm an tâm hẳn.
Sau khi bình ổn lại tâm trạng, Trác Khiêm hỏi Vương Tử: “Tình tiết khúc sau là khi nào?”
“Cuối cùng cậu cũng nhớ tới.” Vương Tử hệt như một oán phụ, “Trên núi Thanh Bạch.”
“Núi Thanh Bạch?” Trác Khiêm ngạc nhiên, “Bọn họ cũng đến núi Thanh Bạch sao?”
“Phải, đi cùng lớp các cậu.”
Trác Khiêm nhớ ra, lớp của Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương có tổ chức một lần đến núi Thanh Bạch chơi vào khoảng cuối thu. Công thụ chính vốn đã có tình cảm với nhau được xếp cùng một phòng, cô nam quả nam, suýt nữa lau súng cướp cò.
À đúng rồi, cậu lại nhớ đến, lần đó nguyên chủ cũng có mặt, nhưng vừa lộ mặt ngay đoạn tập hợp đã bị Ninh Phong chế giễu một trận trước mặt mọi người, sau đó hết suất diễn.
Còn chẳng lộ mặt…
Đột nhiên, Trác Khiêm cảm thấy đau thương.
Bảo sao tự nhiên đang yên đang lành lại đến núi Thanh Bạch. Hóa ra là để lót đường cho tuyến tình cảm của công thụ chính!
Mấy người như bọn họ đều chỉ là vật xúc tác!
Nhân vật phụ không có nhân quyền. Ngay cả đi dã ngoại cũng là để tạo cơ hội cho nhân vật chính.
Cay quá!
Hu hu hu…
Trác Khiêm vốn đã chuẩn bị xong tinh thần đi thư giãn trên núi Thanh Bạch. Giờ thì không chỉ được thoải mái ngâm suối nước nóng mà còn phải lén lút ngăn cản tình cảm tăng tiến vượt bậc của Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương.
Vấn đề là
“Tôi làm vậy có đúng không?” Trác Khiêm bỗng thấy chột dạ, “Hình như tôi là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm giữa bọn họ.”
Vương Tử lạnh lùng nói: “Hóa ra cậu còn tự hiểu lấy mình.”
Trác Khiêm: “?”
Trong khoảng thời gian qua, Vương Tử vẫn luôn nén giận, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút giận: “Cậu nhìn lại coi gần đây bản thân đã làm gì? Không làm nhiệm vụ. Suốt ngày chỉ biết lo chị em thắm thiết với Thẩm Gia Lan, kết nghĩa vườn đào, như hình với bóng…”
Đỉnh thật, không ngờ Vương Tử có học thức dữ vậy.
Nhưng Trác Khiêm không muốn nghe: “Cậu có thể câm miệng được rồi.”
“Không! Tôi không im đấy! Chẳng lẽ giờ cậu còn chưa phải kẻ thứ ba à? Cậu đang giành Thẩm Gia Lan với Tiểu Yến!” Vương Tử tức muốn hộc máu, buột miệng ném ra một quả mìn, “Có phải cậu thích Thẩm Gia Lan không?”
“…” Độ hốt hoảng của Trác Khiêm không thua gì lúc bị Lạc Trạch bắt gặp ban nãy, “Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?!”
“Cậu thích Thẩm Gia Lan.” Lần này không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
Trác Khiêm không hiểu tại sao mạch não Vương Tử lại cua qua đây. Nhưng cậu đã bị dọa thật, thậm chí chính cậu cũng không rõ tại sao bản thân lại bị dọa.
Dù sao thì cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Giỡn vừa, cậu và Thẩm Gia Lan cùng thuộc tính đó. Sao cậu có thể thích Thẩm Gia Lan được? Cậu có thích ai cũng không thể là Thẩm Gia Lan!
Thế nhưng, cậu có thể kiểm soát suy nghĩ của mình, chứ không thể chi phối được phản ứng sinh lý của cơ thể.
“Tim cậu lại đập nhanh hơn.” Vương Tử vô cảm nói, “Bịch bịch bịch——”
Trác Khiêm che ngực lại, không nhịn được nữa: “Đủ rồi. Tôi không thích cậu ấy.”
“Vậy tại sao tim cậu đập nhanh thế?”
Trác Khiêm kiên quyết phủ nhận: “Đây là nhịp tim bình thường của tôi.”
Vương Tử cười khẩy.
Trác Khiêm nghe thấy, vô thức rụt bả vai. Sau đó mới phản ứng muộn màng rằng bản thân đang chột dạ, cậu nhanh chóng ưỡn ngực thẳng lưng, ho khan vờ như không có gì xảy ra.
Cậu không thích Thẩm Gia Lan. Cũng sẽ không thích bất cứ ai trong thế giới này.
Rốt cuộc thì cậu vẫn phải về nhà.
Đúng, về nhà mới là chuyện quan trọng nhất.
Trác Khiêm liên tục nhắc đi nhắc lại những lời này trong lòng. Không biết là để phản bác lời Vương Tử, hay là để thôi miên chính mình.
–
Chuyện Dư Vĩ đã qua, tảng đá đè nặng trong lòng Trác Khiêm đã biến mất.
Gần đến thi giữa kỳ, mọi người đều bắt đầu trở nên bận rộn. Học sinh có thành tích tốt thì bận ôn tập, học sinh có thành tích kém thì nước tới chân mới nhảy. Kiểu thành tích kém lại không muốn nhảy như Kiều Kiệt thì bận tìm người xin đáp án vào ngày thi khắp nơi.
Kiều Kiệt quen biết rộng, có quen vài người bên lớp 11-1, nhanh chóng sắp xếp xong vấn đề đáp án tất cả các môn.
Tối đến, về phòng ký túc xá.
Tâm trạng Kiều Kiệt vui vẻ kể cho ba người còn lại, cực kỳ tốt bụng hỏi họ có cần đáp án hay không.
Đây không phải lần đầu tiên Lý Gia Nhiên và Lạc Trạch thấy Kiều Kiệt làm vậy. Hồi trước họ đã từng khuyên nhủ, Kiều Kiệt không nghe, họ cũng không biết nói gì hơn.
Tuy rằng thành tích của Lý Gia Nhiên và Lạc Trạch chỉ thuộc loại trung bình khá trong lớp, nhưng phụ huynh của bọn họ không bị ám ảnh thành thích giống phụ huynh của Kiều Kiệt. Cho nên bọn họ không thèm mạo hiểm chung với Kiều Kiệt.
Nhưng thấy Kiều Kiệt vô tư quá, Lạc Trạch vẫn không nhịn được giội gáo nước lạnh: “Giám thị càng ngày càng gắt, nếu bị phát hiện xài điện thoại sẽ bị mời phụ huynh đó.
Kiều Kiệt ngồi trên ghế, không hề bận tâm xua tay: “Yên tâm đi. Tôi là người có kinh nghiệm đầy mình, không bị phát hiện đâu.”
Lý Gia Nhiên vừa tắm xong bước ra, liếc nhìn Kiều Kiệt đang gõ chữ, sực nhớ ra gì đó, “Phải rồi, cậu nhờ Kỳ Kim?”
Kiều Kiệt đang bận ngẩng đầu lên: “Ừ.”
Nói xong, không đợi câu tiếp theo của Lý Gia Nhiên, cậu ta lại hỏi, “Sao vậy?”
Lý Gia Nhiên nhíu mày: “Cậu có biết Kỳ Kim và Ninh Phong rất thân không?”
Kiều Kiệt nói: “Biết chứ.”
Lạc Trạch cực kỳ ngạc nhiên: “Cậu biết mà còn nhờ cậu ta? Cậu không sợ Ninh Phong chọc gậy bánh xe à?”
Nhắc đến Ninh Phong, Lý Gia Nhiên và Lạc Trạch đều lộ vẻ khó chịu.
Ngoài xã hội có phân chia giai cấp, trong trường cũng vậy. Ninh Phong vào được lớp 11-1, lại thành công nịnh bợ Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương, lúc nào cũng khinh thường những học sinh lớp khác.
Mà bọn họ là lớp đội sổ, thường xuyên bị Ninh Phong và mấy học sinh lớp 11-1 chế nhạo. Hơn nữa, hai lớp có chung tiết thể dục, lúc trước đã từng nhiều lần nảy sinh mâu thuẫn vì giành sân bóng.
Bởi vì đám Ninh Phong là những học sinh xuất sắc của lớp 11-1, nên giáo viên luôn ưu ái bọn họ hơn.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Tề Hạo Miểu – đại biểu môn thể dục đều tức đến đấm ngực giậm chân, rồi cũng chẳng có cách nào.
Ai bảo bọn họ là những học sinh xuất sắc chứ?
Kiều Kiệt không để ý lắm. Đối với cậu ta hiện tại thì kỳ thi giữa kỳ sắp tới vẫn quan trọng hơn. Nhưng trước sự nhắc nhở tốt bụng của bạn bè, cậu ta vẫn giải thích qua: “Tôi đã thỏa thuận với đám Kỳ Kim rồi. Thi được bao nhiêu thì trả bấy nhiêu. Dù chỉ là vì tiền thì chắc là tụi nó cũng không lừa tôi đâu.”
Đã nói đến nước này, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên không nói thêm gì nữa.
Nhưng Trác Khiêm vẫn luôn giữ im lặng lại rất kinh ngạc. Cậu cứ tưởng chỉ có mình cậu ghét Ninh Phong. Không ngờ Ninh Phong vốn đã mang tiếng xấu trong lớp họ rồi.
Cơ mà nghĩ lại thì thấy cũng bình thường. Với tính cách thích bắt nạt kẻ yếu kia của Ninh Phong, nếu không có Yến Thư Dương bao che cho cậu ta thì chắc số lượng người muốn đánh cậu ta có thể xếp dài hai con phố.
Trác Khiêm nghĩ, đến lúc đó cậu nhất định sẽ đứng đầu hàng.
Nghĩ xong, cậu lén nhìn Kiều Kiệt đang tám chuyện bằng điện thoại, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Cậu bước qua, gõ lên mặt bàn Kiều Kiệt.
Kiều Kiệt ngẩng đầu nhìn cậu.
Trác Khiêm hỏi: “Đáp án mà mấy người đó gửi bao gồm những gì?”
Kiều Kiệt tưởng Trác Khiêm đã nghĩ thông, muốn tham gia chung với cậu ta, tự hào giới thiệu: “Câu hỏi trắc nghiệm, điền vào chỗ trống, chọn đáp án đúng sai. Câu hỏi lớn ở mặt sau thì sẽ có gợi ý từ khóa, muốn bịa sao thì bịa, chỉ cần viết được từ khóa thì sẽ được điểm. Nếu cộng tất cả lại thì đảm bảo sẽ qua môn.”
Trác Khiêm vốn tưởng Kiều Kiệt tốn bao nhiêu công sức là để đạt điểm cao, tự dưng nghe hai chữ “qua môn”, tức thì muốn rớt con mắt: “Cậu chỉ cần qua môn?”
“Không thì sao?” Kiều Kiệt thấy lạ, cậu ta rất biết điều đấy, “Với cái thành tích nát bấy này của tôi mà đột nhiên cao lên thì người thông minh nhìn phát là hiểu ngay. Qua môn là đủ rồi, vừa không chọc giận ba tôi vừa khó bị lộ.”
Trác Khiêm hỏi: “Cậu bỏ ra bao nhiêu tiền mua đáp án?”
“Không bao nhiêu.” Kiều Kiệt đếm nhẩm bằng ngón tay, sau ra giơ hai ngón, “Chưa tới hai mươi nghìn tệ.”
Trác Khiêm: “…”
Chao ôi, tấm chiếu chưa trải này. Tốn hai mươi nghìn tệ để đạt điểm chuẩn, còn là điểm giả!
Kiều Kiệt thấy Trác Khiêm không nói gì, chỉ tưởng đối phương bị con số này dọa sợ. Dù sao gần đây Trác Khiêm cũng nghèo thấy rõ.
Vì thế, Kiều Kiệt đứng dậy quàng vai Trác Khiêm, vỗ ngực, vô cùng trượng nghĩa: “Tôi mua đáp án, chia sẻ miễn phí với cậu. Cậu không cần bỏ ra đồng nào hết.”
“Ý tôi không phải vậy.” Trác Khiêm trấn tĩnh, quàng vai Kiều Kiệt, trông hai người đúng là giống anh em tốt, “Ý tôi là…”
“Là gì?”
“Tôi đoán vài đề, dạy mấy đề đó cho cậu thử xem có ra thi hay không.”
“?”
“Nếu có ra.” Trác Khiêm cười tươi rói, “Mỗi câu trắc nghiệm và chọn đúng sai là năm mươi tệ, mỗi câu hỏi nhiều lựa chọn và điền vào chỗ trống là một trăm tệ, câu hỏi lớn năm trăm tệ.”
“…”
“Giá của tôi không phải hời hơn hai mươi nghìn tệ mà cậu bỏ ra để mua đáp án nhiều à?” Trác Khiêm vỗ nhẹ vào bụng Kiều Kiệt, “Hơn nữa kiến thức sẽ nằm trong bụng cậu thật.”
“…”
Đứng hình một lát, Kiều Kiệt đã hiểu ra. Cậu ta không có ý định lấy tiền của Trác Khiêm, ngược lại Trác Khiêm muốn kiếm tiền cậu ta!
Mịa, đây là thể loại bạn cùng phòng mất nết gì vậy?
Nhưng cuối cùng, Kiều Kiệt vẫn đồng ý. Lý do không phải vì bản thân cậu ta, mà là vì dạo này trông Trác Khiêm không có tiền thật, đến căng tin cũng chỉ dám mua mấy món rẻ nhất.
Nếu Trác Khiêm không muốn mượn tiền của họ thì giúp đỡ theo đường vòng cũng được.
Xong việc, Kiều Kiệt còn rủ rê Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên chung tay giúp sức.
Trác Khiêm không biết nội tình còn cảm động một phen, cho rằng ba đứa bạn cùng phòng hết cứu này cuối cùng cũng có hứng thú với việc học. Thế là cậu thức cả đêm lập kế hoạch học tập cho năm ngày tới.
Học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày!
Nhất định phải cải thiện thành tích của ba đứa bạn cùng phòng học ngu này!
E rằng ba người Kiều Kiệt có nằm mơ cũng không ngờ, họ chỉ muốn làm chuyện tốt mà thôi. Kết quả là bị thái độ cứng rắn của Trác Khiêm kéo theo, học hành với cường độ chạy nước rút, ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà.
Chớp mắt đã đến ngày thi giữa kỳ.
Nhà trường đã sắp xếp phòng thi trước một ngày. Số báo danh dựa theo điểm số của kỳ thi cuối học kỳ I. Trác Khiêm và Kiều Kiệt được xếp vào phòng chót, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên thì là phòng thứ ba đếm ngược lên.
Nguyên ổ học ngu…
Thành tích bốn người kém xêm xêm nhau.
Trước khi môn thi đầu tiên bắt đầu, Trác Khiêm không quên nhắc nhở Kiều Kiệt: “Nếu cậu nhận được đáp án mâu thuẫn với đáp án mà chính mình giải ra, hãy giữ lại đáp án của mình.”
“Hiểu rồi.” Kiều Kiệt đáp.
Sau mấy ngày chạy nước rút ôn thi, Kiều Kiệt đã bình tĩnh hơn nhiều. Trước đây, mỗi lần ngồi trong phòng thi là cậu ta đều cảm thấy bồn chồn như kiến bò chảo nóng.
Không lâu sau, tiếng chuông vang lên, mọi người trở về vị trí của bản thân.
Chỗ của Trác Khiêm sát bên cửa sổ. Vì khu tòa nhà dạy học được xây theo hình bầu dục, ở giữa có một khu vườn ngoài trời, nên chỉ cần liếc sơ qua là có thể thấy tình hình của phòng học phía đối diện.
Rồi cậu nhìn thấy người quen.
Đó không phải là Thẩm Gia Lan đấy sao?
Trác Khiêm nằm bò lên bệ cửa sổ, nhìn kỹ.
Ấy, là Thẩm Gia Lan thật kìa!
Tức là phòng đối diện chính là phòng thi đầu tiên à?
Nghĩ thế, cậu lại nhìn kỹ lần nữa. Quả nhiên thấy Yến Thư Dương ngồi phía sau Thẩm Gia Lan.
Lúc này, Vương Tử biến mất đã lâu lên tiếng với giọng nói u ám: “Thấy Thẩm Gia Lan vui đến vậy sao?”
“Làm gì có.” Trác Khiêm lập tức phủ nhận.
Vừa mới nói xong, từ phía sau truyền đến giọng nói thì thầm đầy tò mò của Kiều Kiệt: “Trác Khiêm, cậu đang nhìn gì đó? Trông cậu vui thế.”
Trác Khiêm: “…”
Vương Tử: “Chậc.”