Hình như Thạch Hoành Hạo đã ngất xỉu, đầu đập xuống sàn phát ra một tiếng động trầm đục nhưng gã không hề có phản ứng gì, đầu ngoẹo sang một bên, không nhúc nhích.
“Anh Hạo!” Thái An hoảng hốt nhìn về phía những người còn lại, “Làm sao đây? Anh Hạo ngất xỉu rồi.”
Hai người bạn của Thạch Hoành Hạo cũng rất lo lắng. Mọi thứ vừa diễn ra tựa như một giấc mộng, kịch tính đến mức giống như không phải là chuyện có thể xảy đến trong hiện thực.
Nhưng Thạch Hoành Hạo đang nằm chình ình ngay trước mắt, có giống mơ chỗ nào đâu?
Anh họ bà con xa của Thẩm Gia Lan toát mồ hôi, vội nói với Thái Án: “Mau gọi giám đốc của mấy đứa tới đây. Nếu hết cách thì sẽ gọi cứu thương.”
“Ừ!” Người còn lại cũng nói, “Kêu người đến trước đã!”
Thái An gật đầu, đứng dậy định đi về phía cửa, lại bị Thẩm Gia Lan gọi lại.
“Anh ta không sao đâu, chỉ ngất xỉu thôi.” Thẩm Gia Lan bình thản nói, “Dưới sàn lạnh, mọi người đỡ anh ta lên sô pha trước đi. Đợi anh ta tỉnh lại là được.”
Nói xong, Thẩm Gia Lan thuận tay kéo rèm lại.
Có lẽ là bị thái độ của Thẩm Gia Lan lây nhiễm, ba người vốn như kiến bò trên chảo nóng chợt bình tĩnh lại. Anh họ bà con xa vẫn còn nghi ngờ lời nói của Thẩm Gia Lan: “Nó không sao thật à? Té xỉu luôn rồi cơ mà.”
Thẩm Gia Lan liếc anh: “Bị sốc thôi.”
Anh họ bà con xa: “…”
Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, anh ta xấu hổ cong ngón chân, cảm giác có thể móc xuyên qua quả địa cầu này được luôn ấy.
Thẩm Gia Lan nói thêm: “Anh từng thấy ai bị sốc vì chuyện đó mà nguy hiểm đến tính mạng chưa?”
Anh họ bà con xa: “…”
Ngẫm kỹ lại, Thẩm Gia Lan nói khá có lý. Thế là ba người hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hợp lực nâng Thạch Hoành Hạo lên sô pha.
Mặt mũi Thạch Hoành Hạo trắng bệch, không biết có phải do sốc quá độ hay không, hai mắt gã nhắm nghiền, thân thể cứng đờ. Khi được ba người nâng lên sô pha, một bàn tay thuận thế rơi xuống sàn nhà, ngón trỏ khẽ động.
Thẩm Gia Lan vô cảm nhìn bàn tay buông lơi xuống sàn, bỗng cất lời: “Ai đó trong ba người hãy ấn nhân trung của anh ta đi.”
Nghe vậy, ba người vây quanh sô pha đồng loạt quay đầu, khó hiểu nhìn y.
Thẩm Gia Lan nâng tay, tiện tay chỉ đại anh họ bà con xa cao lớn cường tráng: “Anh làm đi.”
Anh họ bà con xa ngơ ra nói: “Nhưng anh không biết ấn huyệt nhân trung.”
Ánh mắt lạnh băng của Thẩm Gia Lan liếc qua Thạch Hoành Hạo cứng còng hơn vừa nãy, y mỉm cười nhìn anh họ bà con xa, nói: “Việc này không cần kỹ thuật gì đâu, khỏe là được. Để em dạy anh.”
Anh họ bà con xa: “…”
Anh ta có linh cảm xấu thay phần Thạch Hoành Hạo.
Thẩm Gia Lan bảo sẽ dạy, kêu Trác Khiêm ngồi xuống sô pha phía đối diện, sau đó vén tay áo lên, làm động tác giả.
Làm xong, Thẩm Gia Lan nhường suất diễn cho anh họ bà con xa, sau cùng còn không quên dặn dò: “Nhớ ấn mạnh lên nha.”
Ban đầu anh họ bà con xa còn tưởng Thẩm Gia Lan định nhân cơ hội trả thù Thạch Hoành Hạo, kết quả thấy Thẩm Gia Lan nghiêm túc dạy như thế, nói cũng có vẻ hợp ý, tự dưng cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ của bản thân.
Anh ta đã đem lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử mất rồi. Cũng phải, tuy rằng tính nết của đứa em họ này hơi tệ nhưng đâu phải người hay tính toán chi li.
Nghĩ theo hướng đó, anh họ bà con xa hoàn toàn nghe theo lời Thẩm Gia Lan, ấn mạnh xuống nhân trung của Thạch Hoành Hạo.
Giây tiếp theo, Thạch Hoành Hạo hét thảm một tiếng, như một con cá chép sống dậy bật khỏi sô pha. Gã đau đến mức chảy nước mắt, không rảnh lo hình tượng, hùng hổ chửi mắng: “Đậu má, mày tính giết tao hay gì?”
Anh họ bà con xa vẫn đang ngồi bên sô pha, thấy Thạch Hoành Hạo tỉnh dậy, đầu tiên là mừng rỡ, sau đó lại thấy oan uất vì lời gã nói: “Tao giúp mày mà.”
“Giúp chỗ nào hả?”
“Gia Lan kêu tao ấn nhân trung của mày. Em ấy nói làm vậy sẽ giúp mày mau tỉnh lại.”
Lúc này, người bạn còn lại của Thạch Hoành Hạo cùng nhìn hết nổi, không nhịn được phát biểu: “Anh Hạo, nếu không nhờ bọn họ thì mày còn đang hôn mê trên sô pha đó. Mày tỉnh dậy không cảm ơn thì thôi, còn tỏ thái độ gì đây?”
Dù Thái An không nói gì nhưng cũng dùng ánh mắt khó nói nhìn Thạch Hoành Hạo.
Mặt Thạch Hoành Hạo vừa xanh vừa trắng, gã nghiến răng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Gia Lan. Trông thấy cảnh Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm đang dựa sát vào nhau, hình như còn đang nắm tay.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, gã cảm thấy đầu óc ong ong từng cơn.
Gã ước gì mình có thể hòa thành không khí rồi bay ra ngoài xuyên qua khe cửa. Chuyện quái gì đây? Người mà gã coi trọng lại là bạn trai của Thẩm Gia Lan?
Hơn nữa, gã còn đùa giỡn Trác Khiêm ngay trước mặt Thẩm Gia Lan lâu như vậy. Bảo sao sắc mắt Thẩm Gia Lan lúc đó cực kỳ khó coi, bảo sao sau đó Thẩm Gia Lan lại tỏ ra thù địch với gã.
Còn ba con người này… Bộ họ không có não à? Không nhận ra gã giả bộ ngất xỉu sao? Chẳng những không nhanh chóng đưa gã ra ngoài mà còn để Thẩm Gia Lan dắt mũi đi ấn nhân trung.
Thạch Hoành Hạo cảm nhận rõ sâu sắc cái cảm giác khó thở.
Nếu gã phạm pháp thì yêu cầu pháp luật đến xử lý gã, chứ không phải cử ba tên đồng đội heo tới để gã bị Thẩm Gia Lan quay như dế.
Thạch Hoành Hạo hít sâu vài hơi, miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại phần nào. Gã nở một nụ cười còn nhăn nhó hơn cả khóc nói với Thẩm Gia Lan: “Cảm ơn em.”
“Không cần khách sáo.” Thẩm Gia Lan ám chỉ, “Anh Hạo vẫn nên cảm ơn chính mình. Nếu tự anh không muốn tỉnh lại thì dù bọn em có làm gì cũng vô ích.”
Thạch Hoành Hạo: “…”
Lúc trước là ai bảo gã là tên hai mặt? So với cậu chủ nhà họ Thẩm này thì gã còn kém xa.
Mặc dù đã xảy ra một khúc nhạc đệm vô cùng xấu hổ, nhưng nếu Thạch Hoành Hạo đã “tỉnh lại”, thì chuyện cần bàn vẫn phải tiếp tục bàn.
May là sau khúc này thì Thạch Hoành Hạo đã chịu cư xử đàng hoàng, gắng gượng tập trung nói chuyện với Thẩm Gia Lan, không dám lia khóe mắt sang chỗ Trác Khiêm.
Trác Khiêm lắng nghe đoạn đối thoại của bọn họ, lúc này mới nhận ra một vấn đề đã bị cậu bỏ qua——Thẩm Gia Lan muốn mua quán bar này ư?!
Đây không phải vấn đề, vấn đề là Thẩm Gia Lan định bỏ ra bốn mươi triệu tệ mua quán bar này?!
Có tiền cũng không được ném qua cửa sổ kiểu đó đâu!
Không thể phủ nhận rằng quán bar này làm ăn rất khấm khá, nhưng dù thế nào đi nữa thì giá trị lên đến bốn mươi triệu tệ được. Thạch Hoành Hạo này ỷ vào việc Thẩm Gia Lan là người ngoài ngành mà đưa ra yêu sách quá đáng.
Trác Khiêm bị con số bốn mươi triệu tệ làm cho sang chấn tâm lý. Sau khi phản ứng lại, cậu kéo áo Thẩm Gia Lan, nói bên tai y: “Quán bar này không hề đáng giá bốn mươi triệu tệ. Thạch Hoành Hạo đang lừa anh đó, anh đừng để bị lừa.”
Đương nhiên Thẩm Gia Lan biết rõ quán bar này không đáng giá bốn mươi triệu tệ. Vả lại, bốn mươi triệu tệ đối với y cũng không phải con số nhỏ. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện trong quán này đầy những tên đang nhìn Trác Khiêm với ánh mắt ghê tởm như Thạch Hoành Hạo thì tự dưng lại mất hết lý trí.
Thậm chí y còn không thèm lãng phí thời gian trên người Thạch Hoành Hạo, coi như phần tiền thừa ra đó là để xua đuổi tên ăn mày này đi.
Nhưng nghe Trác Khiêm nói xong, Thẩm Gia Lan vẫn quyết định hỏi ý kiến của cậu: “Vậy em thấy quán bar này đáng giá bao nhiêu?”
Trác Khiêm ngẫm nghĩ: “Nhiều nhất không quá năm triệu?”
Thẩm Gia Lan quay đầu nói với Thạch Hoành Hạo: “Năm triệu, không hơn một xu.”
Thạch Hoành Hạo: “…”
Trác Khiêm vội vàng kéo áo Thẩm Gia Lan, nhỏ giọng nói: “Em nói nhiều nhất không quá năm triệu. Chưa chắc đã đáng giá năm triệu hay không đâu.”
Thẩm Gia Lan hỏi: “Em nói không quá năm triệu là bao nhiêu?”
Trác Khiêm ước chừng: “Hai triệu?”
Thẩm Gia Lan lại quay đầu nói với Thạch Hoành Hạo: “Năm triệu mắc quá, em chỉ ra giá hai triệu thôi.”
Thạch Hoành Hạo: “…”
Hai triệu? Doanh thu một quý của gã đã hơn hai triệu rồi đó! Gã điên rồi chắc? Thanh lý một quán bar với giá hai triệu? Gã muốn bán ân tình cho nhà họ Thẩm như không có ý định cho không đâu.
Thạch Hoành Hạo thấy khó thở vì hai chữ “hai triệu”. Hai người bạn của gã và Thái An ngoan như gà con ngồi yên bên cạnh, không có ý định tham dự trận chiến sặc mùi thuốc súng này.
Thạch Hoành Hạo khó khăn sắp xếp lại mạch suy nghĩ, đang định mở miệng thì hai người đối diện lại bắt đầu kề tai nói nhỏ.
Trác Khiêm che tay trước miệng, thì thầm nói gì đó với Thẩm Gia Lan, y nghiêm túc lắng nghe, đôi lúc gật đầu một cái.
Cảnh tượng này cực kỳ chói mắt.
Thạch Hoành Hạo cứ tưởng Trác Khiêm là một con thỏ nhát gan, không ngờ đối phương chỉ trốn tránh mỗi mình gã mà thôi. Đối phương ở trước mặt Thẩm Gia Lan không hề nhát gan, chỉ thiếu điều muốn dính chặt lên người Thẩm Gia Lan ấy chứ.
Xưa nay toàn là gã khoe ân ái với người khác, đây là lần đầu tiên bị người ta khoe khoang ngược lại. Cái cảm giác này chẳng hề dễ chịu xíu nào.
Thạch Hoành Hạo muốn cắt ngang lời nói thầm thì giữa hai người biết bao nhiêu lần, lại đè ép suy nghĩ này xuống hết bấy nhiêu lần. Gã đau khổ chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng đã đợi được hai người kia nói nhỏ xong.
Kết quả, câu nói kế tiếp của Thẩm Gia Lan khiến gã suýt phun ra một búng máu.
“Ngại quá, em không mua nữa.” Thẩm Gia Lan nói, “Hôm nay đã làm lãng phí thời gian của các anh rồi. Sau này có cơ hội em sẽ bù đắp.”
Thạch Hoành Hạo không tin nổi: “Không phải em rất muốn sở hữu quán bar này sao?”
“Điều kiện tiên quyết là bạn trai em làm việc trong quán của anh.” Thẩm Gia Lan dừng giữa chừng, mới nói tiếp, “Đáng tiếc, bạn trai em muốn từ chức. Em mua quán bar này cũng chẳng ích gì.”
Thạch Hoành Hạo: “…”
Thẩm Gia Lan nói đi là đi, trước khi đi còn đích thân quan sát toàn bộ quá trình Thạch Hoành Hạo xử lý xong thủ tục từ chức cho Trác Khiêm và phần tiền lương suốt mười ngày qua.
Trác Khiêm đến phòng thay đồ thay quần áo, sau khi tạm biệt Thái An và vài người quen thì bị Thẩm Gia Lan dẫn đi mất.
Thạch Hoành Hạo và hai người bạn đứng trước cửa quán bar, nhìn theo bóng lưng Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan đi xa. Mãi cho đến khi một cơn gió lạnh thổi đến khiến cho Thạch Hoành Hạo tỉnh táo lại.
“Này, không phải chứ…” Thạch Hoành Hạo hoang mang nói, “Em họ của mày đến để ký hợp đồng với tao cơ mà? Sao bảo đi là đi? Còn dẫn cả nhân viên của tao đi nữa.”
Biểu cảm trên mặt anh họ bà con xa rất phức tạp, thầm nghĩ Thẩm Gia Lan không chỉ dẫn nhân viên của mày đi mà còn là người trong lòng của mày nữa. Dĩ nhiên không thể nói ra lời đả kích người khác như thế được, anh ta an ủi Thạch Hoành Hạo: “Thôi kệ đi. Một nhân viên thôi mà, muốn thuê lúc nào mà chẳng được. Với cả, không phải trước đó mày cũng không muốn bán quán bar à? Đây không phải là vừa hay được như ý muốn sao?”
Thạch Hoành Hạo cay cú nói: “Nhưng tao có cảm giác tao bị chơi xỏ.”
Cuối cùng, nói thêm, “Hơn nữa, hộp sô cô la mà bọn họ cầm đi đó. Giá ngoài thị trường đã bị đôn lên hai mười nghìn tệ rồi.”
Anh họ bà con xa: “…”
Biết sao đây? Bọn họ hèn nhát mà, không dám tìm Thẩm Gia Lan tính sổ, đành phải tự nhận mình xui xẻo.
–
Trác Khiêm vốn định đưa Thẩm Gia Lan lên xe nhà y, nhưng đi một đoạn đường mới biết Thẩm Gia Lan ngồi xe người anh họ bà con xa kia đến.
Chỗ này cách nhà Thẩm Gia Lan không xa lắm. Trác Khiêm kiểm tra bản đồ trên điện thoại, không có tuyến tàu nào đi thẳng đến đích, đi xe buýt thì chỉ tốn nửa tiếng.
Nhưng Thẩm Gia Lan vừa nghe nói phải ngồi đi buýt về nhà, trên mặt lập tức tỏ vẻ từ chối, “Anh không đi xe buýt.”
Trác Khiêm dỗ y: “Nửa tiếng là tới rồi, nhanh lắm.”
“Không.” Thẩm Gia Lan nói xong thì đứng yên tại chỗ. Mặc cho Trác Khiêm cố kéo y đến trạm chờ xe buýt đến cỡ nào cũng không chịu cử động.
Trác Khiêm không biết phải làm sao, đành nói: “Để em gọi xe cho anh nha?”
Thẩm Gia Lan cũng không chịu.
Trác Khiêm nói: “Đi xe nhanh hơn xe buýt nhiều. Chỉ tốn hơn mười phút là đến nhà anh rồi.”
“Không.” Thẩm Gia Lan kiên quyết từ chối, đưa ra sự lựa chọn thứ ba, “Anh sẽ qua đêm ở nhà em.”
“… Không được.”
“Tại sao?” Thẩm Gia Lan cau mày, xụ mặt, “Tại sao không được? Chẳng lẽ anh không xứng gặp người à?”