Trác Khiêm khẽ thở phào.
Nhưng lúc trở về phòng cho khách, cậu nhớ đến xung đột với Thẩm Gia Lan cách đâu không lâu, không khỏi cảm thấy lòng bất an.
Ai cũng biết đại thiếu gia Thẩm Gia Lan tính nết hung bạo thế nào. Xưa nay chỉ có Thẩm Gia Lan thái độ với người khác, đâu đến lượt người khác thái độ với y?
Bởi thế, có khi nào Thẩm Gia Lan sẽ vì vậy mà ghim cậu không?
Trác Khiêm rất lo lắng chuyện này, không nhịn được cơn đau đầu, cậu nhắm mặt lại, đau khổ xoa huyệt Thái Dương.
Cậu tự nhận thức được thân phận vai phụ ác độc của mình, không muốn chọc nhân vật chính Thẩm Gia Lan xíu nào, muốn trốn càng xa càng tốt, nhưng tại sao lúc nào cũng tính một đằng ra một nẻo…
Tắm rửa xong, Trác Khiêm nằm lên giường nghỉ ngơi, tiện thể gọi Vương Tử ra: “Cậu có thể kiểm tra tiến độ nhiệm vụ của tôi được không?”
“Để tôi coi thử.” Vương Tử biến mất bốn năm giây, lúc xuất hiện lại hào hứng nâng cao giọng, “Tiến độ đã đạt 5%!”
Trác Khiêm bật dậy từ trên giường: “Tức là nhiệm vụ của tôi đã bắt đầu?”
“Hình như là vậy.” Vương Tử cũng không chắc, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến niềm vui của nó, “Trời ơi, tôi còn tưởng nếu cứ tiếp tục thế này thì đợi đến khi tôi rời khỏi thế giới này vẫn không hoàn thành nhiệm vụ nổi ấy chứ!”
Nói xong, Vương Tử còn cảm động đến phát khóc.
Trác Khiêm cũng vừa mừng vừa lo, mặc dù Vương Tử khuyên cậu công lược Yến Thư Dương hết lần này đến lần khác, nhưng cậu vẫn không thể đi đào góc tường được… Tuy rằng Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan vẫn chưa đạt đến mức tình song phương.
Nếu như chỉ cần cậu phá hỏng tình tiết đã có thể thúc đẩy tiến độ của nhiệm vụ, dù hơi chậm một xíu, ít nhất sẽ không khiến cậu có cảm giác tội lỗi.
Thật tốt quá!
Cậu không cần phải nghe mấy lời xúi giục của Vương Tử nữa.
Bỗng nhiên, Vương Tử khó hiểu la lên: “Đây là cái gì?”
“Cái nào?”
“Bên dưới còn có một thanh tiến độ màu đỏ, đã đạt 10%.”
Trác Khiêm khó hiểu: “Có hai thanh tiến độ?”
Vương Tử nói: “Một thanh màu xanh, hiển thị 5%, một thanh màu đỏ, hiển thị 10%.”
Trác Khiêm “?”
Xem ra ngay cả Vương Tử cũng không biết mỗi thanh tiến độ biểu thị cái gì, ngó trái ngó phải nhìn lên nhìn xuống đều không thấy ghi chú gì cả. Nó và Trác Khiêm suy đoán nửa ngày cũng không đoán ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ là nghi ngờ cả hai thanh đều liên quan đến Yến Thư Dương.
Trác Khiêm không nghĩ vậy, nhưng cậu không nói ra suy nghĩ trong lòng cho Vương Tử biết. Đợi Vương Tử im lặng, cậu tắt đèn, nằm trên giường một lúc, vừa mơ mơ màng màng vừa nhớ lại những chi tiết mà mấy hôm trước đã để ý đến.
Cậu không nghĩ hai thanh tiến độ đều liên quan đến Yến Thư Dương, nếu cậu đoán không sai, chủ nhân một thanh tiến độ trong đó chính là Thẩm Gia Lan.
Còn nhớ hôm cậu đến nhà Thẩm Gia Lan cả ngày, lúc về không chỉ nhận điện thoại mà Thẩm Gia Lan tặng, còn lấy được phương thức liên lạc của Thẩm Gia Lan. Khi đó, Vương Tử có hơi khác thường, chỉ là chính Vương Tử không nhận ra mà thôi.
Nếu thanh tiến độ 10% kia thật sự có liên quan đến Thẩm Gia Lan. Phải chăng điều đó có nghĩa là… việc cậu tiếp cận Thẩm Gia Lan sẽ khiến Vương Tử biến mất?
–
Hôm sau là ngày chụp ảnh cuối cùng, vẫn chụp ảnh trong studio như cũ.
Không biết tại sao, hai ngày nay có mấy thanh niên nối đuôi nhau đến xem, hôm nay lại không có một ai. Trác Khiêm cũng khó có được một ngày yên tĩnh, không có mấy người đó làm phiền, tiến độ quay chụp nhanh hơn dự tính.
Bốn giờ chiều, buổi chụp kết thúc.
Đợi Trác Khiêm đổi quần áo và tẩy trang xong, Liễu Nhứ lấy điện thoại ra chuyển mức lương năm chữ số qua cho Trác Khiêm ngay tại chỗ.
Trác Khiêm nhìn số dư đột ngột tăng lên, lập tức cảm thấy cả người lâng lâng như sắp bay lên, nhưng cậu tính kỹ lại, phát hiện có gì đó sai sai.
“Anh Liễu Nhứ, hình như anh đưa dư rồi.”
Liễu Nhứ đưa lưng về phía cậu trả lời tin nhắn, không quay đầu lại đáp: “Không dư.”
Hướng Giai Tư đang xếp quần áo làm mặt quỷ: “Dù sao cậu ta cũng có nhiều tiền, lúc chụp còn lắm chuyện, em cứ yên tâm nhận lấy, đều là phần em đáng được nhận.”
“Coi như là tiền bồi thường tổn thương tinh thần đi, đám ranh con kia ồn ào muốn chết, đầu anh cũng muốn nổ tung. Chắc em cũng nhịn dữ lắm.” Liễu Nhứ trả lời tin nhắn xong, quay đầu liếc Trác Khiêm một cái, lộ ra nụ cười hờ hững, “Nhưng phải nói lại, bạn tốt cùng trường của em thật chu đáo. Hôm nay không cần anh ra mặt đã không nói một lời giải quyết hết lũ ranh con kia rồi.”
Trác Khiêm không hiểu gì hết.
Hả?
Bạn tốt cùng trường gì cơ?
Hướng Giai Tư thấy Trác Khiêm nghe không hiểu, giải thích: “Em không phát hiện hôm nay không có ai tới làm phiền chúng ta sao? Bị nó đuổi đi hết rồi.”
Liễu Nhứ xoay người đối mặt Trác Khiêm, không rõ ý tứ tặc lưỡi: “Hôm qua thì chơi trò cướp người ngay trước mặt, hôm nay lại giúp chúng ta, em và nó thật sự chỉ là bạn cùng trường?”
Trác Khiêm biết Liễu Nhứ cũng là gay, vừa thấy thái độ và giọng điều này là biết ngay đã hiểu lầm cái gì, cậu như có tật giật mình, cười nhạt vài tiếng: “Đương nhiên em và Yến Thư Dương chỉ là bạn cùng trường, chứ không có thể là gì ạ?”
Liễu Nhứ khựng lại: “Anh đang nói Thẩm Gia Lan.”
Trác Khiêm: “…”
Có vẻ như Liễu Nhứ thấy thú vị: “Sao em lại nghĩ bọn anh đang nói Yến Thư Dương? Đám ranh con kia sẽ không nghe lời Yến Thư Dương đâu.”
Trác Khiêm không biết nên nói gì, dù có nói gì cũng sẽ bị hiểu lầm, thôi thì khỏi nói.
Thế là cậu ngậm miệng.
Liễu Nhứ trêu chọc cậu một lúc, thấy cậu không cắn câu, mới từ từ mất hứng.
Dọn dẹp xong, Liễu Nhứ nhận cuộc gọi rời đi trước, Hướng Giai Tư tới hỏi Trác Khiêm: “Đáng lẽ ra là ba mẹ chị cũng sẽ tới, nhưng sáng nay đột nhiên nhận được tin công ty có việc, chắc là không đến được, em có dự định gì không?”
Dĩ nhiên Trác Khiêm sẽ không bỏ qua cơ hội ở lại nhà họ Thẩm, cậu thận trọng nói: “Nghe nói tối mai là tiệc mừng thọ của ông nội Thẩm Gia Lan, em có thể tham dự rồi mới về được không?”
Hướng Giai Tư cười nói: “Đương nhiên là được.”
Mở mang hiểu biết cũng tốt, mẹ cô nói có một khoảng thời gian Trác Khiêm giao du với mấy tên lưu manh, nhiễm thói xấu đầy mình. Tuy rằng mục đích của mấy bữa tiệc xã giao này cũng trộn lẫn hư vinh phù phiếm, nhưng phần nào cũng sẽ mở rộng tầm nhìn của Trác Khiêm, cho cậu biết khoảng cách giữa mình và những người như Thẩm Gia Lan, sau này có thể lo tập trung việc học hành.
Nhưng sự thay đổi lần này khiến Hướng Giai Tư khá vui mừng, cuối cùng đứa em trai này cũng không còn khiến người ta chán ghét như trước kia nữa.
Được Hướng Giai Tư đồng ý, Trác Khiêm yên lòng tự tin tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm.
Quy mô tiệc mừng thọ khá lớn, trên dưới nhà họ Thẩm bận sứt đầu mẻ trán.
Chớp mắt đã đến đêm tiệc mừng thọ.
Hướng Giai Tư mượn một bộ lễ phục cho Trác Khiêm từ Liễu Nhứ, bản thân cũng mặc một chiếc váy dạ hội.
Trác Khiêm khéo léo từ chối lời mời làm bạn đồng hành của Hướng Giai Tư, một mình trốn vào một góc tối của đại sảnh. Mặc dù Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương nhận ra cậu, nhưng những người khác không biết thân phận của cậu, nếu bị Ninh Phong phát hiện ra thì phiền lắm.
Trong lúc đang âm thầm quan sát, Trác Khiêm nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là những người đã từng gặp ở Hoa Cao, hình như là bạn học của Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương.
Quả nhiên người giàu thích chơi với nhau, không ai trong cái lớp đội sổ của cậu có mặt ở đây.
Trác Khiêm rất buồn, buồn cho sự nghèo khó bần cùng và không ăn khớp của chính mình.
Đúng lúc này, Vương Tử nhảy ra an ủi cậu: “Cậu bi quan quá, chúng ta cũng tới rồi mà?”
Trác Khiêm càng đau lòng: “Tới rồi còn phải trốn, có khác gì không tới đâu.”
“Không phải chúng ta đang trốn, chúng ta nhẫn nhịn chịu nhục để hoàn thành nhiệm vụ.” Vương Tử hùng hồn, “Chỉ cần kết quả tốt đẹp là được, quá trình gian nan thì có hề chi.”
Trác Khiêm: “… Hay cho một kẻ đứng chơi nói không than phiền.”
Một người một hệ thống không cùng quan điểm bắt đầu cãi lộn, cãi nửa ngày, cãi đến khi ánh đèn trong sảnh tiệc chợt tắt ngúm. Khi ánh đèn bật sáng trở lại, nó đã tập trung vào một đôi nam nữ đứng trên cầu thang xoắn ốc.
Tiếng nói thì thầm còn sót lại trong sảnh tiệc cũng bất chợt im bặt, mọi người đồng loạt nhìn về phía đôi nam nữ.
Trác Khiêm nhanh chóng nhừng tranh cãi với Vương Tử, cũng nhìn qua theo.
Đôi nam nữ kia hẳn là một cặp vợ chồng. Đang độ trung niên nhưng được chăm sóc trông vô cùng trẻ trung. Đặc biệt là người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh nước biển, bà chỉ trang điểm nhẹ nhàng lại khiến người ta không sao rời mắt được. Mặt mày dịu dàng, nụ cười động lòng người, như một cơn gió nhẹ khi xuân sang. Trác Khiêm đứng cách xa cũng không nén được cảm giác muốn thân cận.
Hai vợ chồng bước xuống cầu thang xoắn óc, người phụ nữ khoác tay người đàn ông, đứng cạnh nhau trong tâm điểm của đám đông.
Đồng thời, Trác Khiêm nghe thấy tiếng những người phía trước bàn tán.
“Cô ấy chính là đạo diễn Hà sao? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật ở cự ly gần đó. So với lần trước nhìn thấy từ xa còn đẹp hơn nhiều.”
“Nghe nói bộ phim cô ấy sắp quay lần này là nhắm đến tranh giải Oscar. Đã đoạt bao nhiêu giải thưởng mà vẫn làm việc chăm chỉ như vậy, tôi cũng muốn trở thành người như cô ấy!”
“Hơn nữa, gia đình và sự nghiệp đều hoàn mỹ, gặt hái danh tiếng trong công việc, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, còn có một người chồng giàu có và đứa con trai tài giỏi, đây mới là người chiến thắng đích thực của cuộc đời.”
Hóa ra người phụ nữ kia chính là Hà Hoằng Văn——mẹ của Thẩm Gia Lan.
Vậy thì người đàn ông mà Hà Hoằng Văn đang khoác tay chính là ba của Thẩm Gia Lan, Thẩm Nghiêm Khinh.
Từ góc nhìn của người xem, đây quả thật là một cặp đôi đáng ngưỡng mộ. Vợ là đạo diễn nổi tiếng thế giới, đạo diễn của nhiều bộ phim điện ảnh đoạt giải thưởng lớn. Chồng là con trai duy nhất, cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thẩm. Trong xã hội đầy sự xốc nổi của danh lợi, hai vợ chồng đằm thắm hai mươi năm, chưa bao giờ vướng phải tai tiếng, có tiếng là đôi vợ chồng mẫu mực cả trong lẫn ngoài giới giải trí.
Trác Khiêm suy tính một lát, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Gia Lan trong đám đông.
Đáng tiếc, ánh sáng xung quanh mờ ảo, cậu tìm kiếm một lúc lâu, đến khi ánh đèn toàn sảnh tiệc sáng lên, cậu mới tìm được Thẩm Gia Lan đang dựa vào vách tường ở một góc hẻo lánh. Thẩm Gia Lan không thèm liếc nhìn đôi vợ chồng dù chỉ một cái, mặt cắt không còn giọt máu.