Dù Trác Khiêm không thể thấy dáng vẻ của chính mình cũng cảm giác được mặt mình vừa mới phụt đỏ.
“Anh dọn xong phần mình rồi.” Thẩm Gia Lan nhẹ nhàng đẩy cậu, “Lên đi, đừng để bị lạnh. Cứ giao cho anh.”
Thật ra Trác Khiêm rất muốn ở lại, nhưng thái độ của Thẩm Gia Lan quá kiên quyết, bắt cậu phải lên trên đợi, cậu đành ngoan ngoãn leo ra khỏi hồ bơi.
Gió lạnh thổi qua, Trác Khiêm không chịu nổi run cầm cập. Cậu xoa cánh tay, vội vàng chạy bước nhỏ qua lấy áo khoác mặc vào.
Trác Khiêm quay lại bên mép hồ bơi, Thẩm Gia Lan đã cầm giẻ lau bắt đầu chà vách còn lại. Y khỏe hơn Trác Khiêm, chà cũng nhanh hơn Trác Khiêm, chỉ một lát sau đã chà lau được một phần ba diện tích mà Trác Khiêm đã chà lau được.
Trác Khiêm vốn định ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thấy thế, đột nhiên không muốn cách Thẩm Gia Lan quá xa. Cậu quyết định ngồi xổm bên cạnh hồ bơi, chống cằm ngắm nhìn Thẩm Gia Lan.
Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên hoàn thành nhiệm vụ nên đến tìm Trác Khiêm. Từ xa đã thấy Trác Khiêm ngồi yên bên cạnh hồ hơi. Lác Trạch hô tên Trác Khiêm.
Trác Khiêm quay đầu, vừa đứng lên vừa hỏi: “Các cậu quét xong rồi à?”
“Xong rồi, Kiều Kiệt cũng quét xong rồi, đang đi cất dụng cụ.” Lạc Trạch nói, “Bên này cần giúp gì không?”
Nhiệm vụ dọn dẹp của họ không giống nhau, nếu nhờ bọn Lạc Trạch giúp thì phải đến nhà kho lấy thêm thùng nước với giẻ lâu mới được.
Trác Khiêm không muốn làm phiền bọn họ nên nói: “Không cần, dọn hồ bơi không giống quét sân đâu. Phần hôm nay gần xong rồi.”
“Hèn gì thấy cậu cứ ngồi nghỉ bên đây.” Lạc Trạch cười, sực nhớ ra gì đó, “À đúng rồi, hình như Thẩm Gia Lan đã về từ sớm.”
Trác Khiêm không ngờ chủ đề sẽ nhảy lên người Thẩm Gia Lan, cậu khựng lại, hơi lúng túng gãi mũi: “Cậu ấy không về.”
Lạc Trạch: “Hả?”
Vừa dứt câu, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đang hướng mặt về phía hồ bơi trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan một tay xách thùng nước, một tay vịn mép hồ leo ra.
Lạc Trạch: “…”
Lý Gia Nhiên nhìn Thẩm Gia Lan, lại nhìn sang Trác Khiêm, ẩn ý nói: “Hóa ra cậu ấy đến tìm cậu.”
Quá rõ ràng, Thẩm Gia Lan không chỉ đến tìm Trác Khiêm, mà còn giúp Trác Khiêm làm phần nhiệm vụ của cậu. Bảo sao Trác Khiêm lại buồn chán ngồi xổm bên bờ. Hóa ra không phải đang nghỉ giải lao, mà là đang canh chừng Thẩm Gia Lan lau dọn.
Lạc Trạch không biết Lý Gia Nhiên nghĩ thế nào, nhưng bản thân cậu ta thì đang có cảm giác như bị nhét một mồm thức ăn cho chó. Chưa ăn tối đã thấy no rồi.
Khi cả nhóm hướng về phía nhà kho thì vừa hay bắt gặp Kiều Kiệt vừa cất dụng cụ xong, đang định đi tìm bọn họ.
Kiều Kiệt thấy Thẩm Gia Lan xách thùng nước, quan sát Thẩm Gia Lan từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng ngây ngốc nói: “Thẩm Gia Lan, cậu tốt với Trác Khiêm thật đó. Còn giúp cậu ấy dọn vệ sinh nữa.”
Trong lời nói còn lẫn mùi chua.
Lạc Trạch nghe vậy, vội chen vào: “Bạn bè mà, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên.”
Kiều Kiệt lia mắt sang Thẩm Gia Lan, thì thầm: “Tôi cũng muốn có một người bạn như vậy.”
Lạc Trạch: “…” Bạn bè, người ta đã phát triển từ “bạn” thành “bạn trai” rồi. Cậu đừng nhớ thương chi.
Cuối cùng vẫn là Lý Gia Nhiên đơ mặt bịt mồm Kiều Kiệt, lôi Kiều Kiệt giãy nảy đi về phía trước.
Mấy ngày liên tiếp, mỗi chiều sau khi tan học đều phải đi dọn vệ sinh. Lần nào Thẩm Gia Lan cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình trước rồi lại đi vòng qua cả sân trường để giúp Trác Khiêm.
Sau nhiều lần, đã bị thầy phụ trách quản lý vệ sinh phát hiện.
Hôm đó, thầy đến hồ bơi kiểm tra đột xuất. Thầy đã thấy Trác Khiêm ngồi trên ghế chơi điện thoại. Trác Khiêm mặc một chiếc áo khoác lông đen, áo hơi to, khiến cậu như đang thụt cả vào trong. Ngoại trừ bàn tay đang cầm điện thoại, chỉ để lộ đôi mắt to tròn.
Nhìn thấy thầy, Trác Khiêm đứng bật dậy khỏi ghế, nhưng vì áo quá dày nên suýt nữa không đứng vững, may là cậu kịp vịn vào thành ghế.
Thầy nhìn Trác Khiêm, nhíu mày thật chặt.
Mặc dù trời ngày càng lạnh, nhưng em này cũng mặc dày quá rồi đó!
Thế là thầy phê bình, dạy dỗ không thèm nương tay: “Em đến dọn vệ sinh hay đến để chơi? Còn chưa dọn xong đã ngồi bên hồ chơi điện thoại?”
Trác Khiêm lập tức đỏ mặt, luống cuống nhét điện thoại vào trong túi áo. Cậu định giải thích, nhưng không biết phải giải thích như thế nào——Cũng đâu thể khai rằng cậu đã ngồi chơi điện thoại được cả tuần rồi.
Lúc này, Thẩm Gia Lan nghe tiếng leo ra khỏi bể bơi, y chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo vén hơn nửa, để lộ cánh tay trắng nõn rắn chắc.
Thẩm Gia Lan lướt qua thầy, đặt xô nước đục ngầu cạnh chân Trác Khiêm, nói: “Đi thay nước đi.”
Vừa hay Trác Khiêm không muốn đối mặt với thầy này, cậu đáp lời, xách xô nước chuồn nhanh như thỏ.
Thẩm Gia Lan nhìn bóng lưng Trác Khiêm, khóe miệng hơi cong lên, nhưng rất nhanh đã đè ép độ cong ấy xuống. Khi quay đầu nhìn về phía thầy, ánh mắt ấm áp khi nhìn Trác Khiêm đã hoàn toàn biến mất.
Thẩm Gia Lan mở miệng nói: “Thưa thầy, em đã làm xong nhiệm vụ của mình. Em tự nguyện đến giúp đỡ bạn mình. Chỉ cần em hoàn thành nhiệm vụ thay cậu ấy, dù cậu ấy ngồi nghỉ hay chơi điện thoại thì cũng là lựa chọn của cậu ấy, đúng không ạ?”
Thẩm Gia Lan chậm rãi nói, có lý có cớ, khiến thầy phải nghẹn họng không trả lời được.
Sao thầy ngờ được Thẩm Gia Lan sẽ nói vậy. Lúc phân công nhiệm vụ, vì để thiên vị em học sinh vừa giàu vừa học giỏi này mà đã phân nhiệm vụ nhàn hạ nhất cho Thẩm Gia Lan. Ngược lại, Trác Khiêm có danh tiếng tệ hại trong trường thì phân cho phần nhiệm vụ nặng nhất nhiều nhất.
Cứ tưởng Thẩm Gia Lan bị Trác Khiêm ép buộc, dụ dỗ nên mới đến giúp, không ngờ là Thẩm Gia Lan tự tình nguyện giúp đỡ. Thậm chí còn vì Trác Khiêm mà chống đối thầy cô!
Sắc mặt thầy lúc trắng lúc xanh, nửa ngày trời mới chỉ vào hồ bơi: “Vậy em ấy cũng không thể để một mình em làm việc này chứ?”
Thẩm Gia Lan bình tĩnh giải thích: “Cậu ấy chỉ nhận dụng cụ cho một mình. Mà cậu ấy cũng đâu để em làm một mình, không phải cậu ấy có đi đổi nước đấy sao?”
“…” Thầy lại nghẹn họng mấy giây, không chịu nhận thua tiếp tục vạch lá tìm sâu, “Đã biết em sẽ tới giúp thì tại sao không đi nhận dụng cụ cho hai người?”
Thẩm Gia Lan nói: “Là thầy nói mỗi người chỉ được lấy dụng cụ cho chính mình.”
Thầy: “…”
Thầy tự biết không nói lại Thẩm Gia Lan, không muốn gây thêm chuyện, đành phải bỏ qua. Ông không vui phất tay, nói tùy các em, quay người định rời đi.
Còn chưa đi được hai bước, Thẩm Gia Lan phía sau bỗng nói: “Thầy, thầy công tác ở Hoa Cao, chắc hẳn thầy biết lý do tại sao tụi em bị phạt. Tụi em không làm gì sai, nếu phải chỉ ra lỗi thì đó chính là lúc phòng vệ chính đáng có hơi mạnh tay xíu thôi.”
Thầy ngạc nhiên quay lại.
Thẩm Gia Lan nhìn thầy bằng ánh mắt nặng nề: “Em tưởng thầy cô giáo là người lớn sẽ biết phân biệt đúng sai. Nhưng không ngờ ngay cả việc tháo bỏ định kiến để nhìn người cho rõ mà thầy cũng không làm được. Nhiệm vụ mà thầy phân công cho em và Trác Khiêm có giống nhau không? Có cần em nhờ chủ nhiệm lớp của Trác Khiêm đến phân xử thử không ạ?”
Thầy nhìn vào đôi mắt trong veo của Thẩm Gia Lan, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu rịn ra. Trước kia ông đã từng nghe đồng nghiệp nói nếu trong nhà không có địa vị thì đừng tùy tiện đắc tội học sinh ở Hoa Cao. Đừng coi khinh những em này vẫn còn học sinh, trải nghiệm sống của họ không thua gì người lớn.
Giờ thì thầy đã hiểu được câu nói này. Đây là lần đầu tiên ông cảm nhận được khí thế đầy áp đảo từ một đứa trẻ vị thành niên.
Thầy trừng to mắt không nói gì một lúc lâu, cuối cùng bắt đầu chơi bài tình cảm: “Thầy cũng nể mặt thầy Hạ của các em thôi. Sợ mấy việc này làm mất thời gian học tập nên mới phân cho em ít nhiệm vụ như vậy. Chứ em nghĩ thầy muốn làm gì?”
Thẩm Gia Lan nói: “Em không cần.”
“…” Thầy nhịn dữ lắm mới không nổi điên, sau đó không nói thêm gì nữa, vác khuôn mặt tái xanh bước nhanh đi mất.
Đến tận khi đi được một đoạn, thầy mới ngoảnh đầu nhìn lại. Trông thấy Trác Khiêm xách xô nước chạy bước nhỏ đến trước mặt Thẩm Gia Lan. Trên mặt Thẩm Gia Lan đã lột bỏ vẻ lạnh lùng khi nói chuyện với ông, thay vào đó là nụ cười nhạt. Y giơ tay xoa đầu Trác Khiêm, giống như đang khen ngợi một đứa trẻ ngoan đã cố gắng làm được việc gì đó.
Nhìn cái cách hai em học sinh này tương tác với nhau, thầy có cảm giác cực kỳ quái lạ.
Nói thật, mấy cặp đôi yêu đương lén lút trong trường còn chẳng xà nẹo đến mức này. Bạn thân thời nay đều lo nghĩ cho đối phương đến nhường này sao?
Thầy lắc đầu, không dám nhìn thẳng mà rời đi.
Buổi chiều ngày kế tiếp, khi Trác Khiêm lại đến nhà kho nhận dụng cụ thì được thầy báo rằng sẽ có nhân viên chuyên dọn hồ bơi đến, cậu lấy chổi đi quét cùng một khoản sân với Thẩm Gia Lan là được rồi.
Thầy nói những lời này với vẻ mặt nhăn nhó, còn không muốn nhìn Trác Khiêm một cái, phất tay bảo Trác Khiêm đi lẹ đi. Nghĩa là Trác Khiêm không quét sân cũng không sao, đừng ở đây làm ông chướng mắt là được.
Trác Khiêm cầm lấy chổi, đến gần Thẩm Gia Lan, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua anh nói gì với thầy vậy?”
Thẩm Gia Lan nghiêng đầu đối diện với ánh mắt tò mò của Trác Khiêm, nói: “Bất bình thay em”
Trác Khiêm ngẩn ra hả một tiếng.
“Em là đồ ngốc à?” Thẩm Gia Lan thấy hơi cạn lời, “Thầy bảo em đi dọn hồ bơi là em đi ngay. Có biết cái hồ đó mỗi tháng chỉ dọn một lần, mỗi lần có tới bốn người dọn không?”
Trác Khiêm gãi đầu: “Hình như từng nghe nói đến.”
Nhưng cậu cứ tưởng vì sân trường hết chỗ nên mới được phân công đến hồ bơi. Giờ nghe Thẩm Gia lan nói mới nhận ra, có vẻ như mình bị làm khó.
Thẩm Gia Lan nhìn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của Trác Khiêm, thở dài, nhân cơ hội xoa đầu Trác Khiêm một cái: “Bình thường móc mỉa người ta thì nhanh mồm nhanh miệng lắm mà. Sao giờ lại ngoan ngoãn để người ta dắt mũi thế?”
Trác Khiêm hất tay Thẩm Gia Lan ra, cau mày: “Đừng vò, hỏng kiểu tóc đó.”
Thẩm Gia Lan nghiêm trang: “Càng rối càng đẹp.”
Trác Khiêm vươn tay muốn vò đầu Thẩm Gia Lan, lại bị Thẩm Gia Lan nhanh tay tóm được cổ tay, hai người quờn qua giỡn lại, một lát sau đã bắt đầu đuổi bắt nhau trên sân.
Kiều Kiệt trông qua hai người đang đuổi bắt nhau ở phía xa, không nhịn được phàn nàn với Lạc Trạch bằng giọng điệu chua lè chua lét: “Trác Khiêm cũng thật là. Tôi có cảm giác cậu ấy còn thân với Thẩm Gia Lan hơn cả chúng ta.”
Lạc Trạch lườm cậu ta một cái: “Cậu là chanh thành tinh hả?”
Kiều Kiệt nặng nề thở dài.
Ây, cậu ta cũng muốn có một người bạn tốt như vậy!
Ở lối vào sân trường, Yến Thư Dương ôm sách, không biết đã đứng ở đó từ bao giờ. Gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan.
“Thư Dương.” Một bạn học bước đến từ phía sau, “Tìm được Thẩm Gia Lan chưa? Cậu ấy có đến lớp huấn luyện với tụi mình không?”
Yến Thư Dương đột ngột xoay người, chắn tầm nhìn của bạn học về phía sân thể dục. Hắn mỉm cười nói: “Gia Lan không đi đâu, chúng ta đi thôi.”
Bạn học ngẩn ra rồi mới ồ một tiếng, sau đó đi theo Yến Thư Dương đến phòng đa phương tiện.
Cậu ta nhớ lại cảnh tượng vừa thấy, tự hỏi liệu bản thân có nhìn lầm hay không. Ngay khoảnh khắc trước khi Yến Thư Dương quay đầu mỉm cười với cậu ta, sắc mặt Yến Thư Dương u ám đến đáng sợ.