Trác Khiêm lại nghe thấy tiếng trái tim mình đập mãnh liệt một lần nữa, thình thịch thình thịch, như thể muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Cậu vội vã cúi đầu, im lặng không nói gì mà nép sang một bên nhường đường.
Dù cho cậu không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của bản thân, cũng có thể tượng tượng ra sắc mặt mình khó coi dường nào. Cậu vô thức ôm chặt hộp giấy trong ngực, đồng thời không ngừng tự thôi miên bản thân.
Không nhận ra cậu không nhận ra cậu không nhận ra cậu…
Cậu đã mặc thành thế này rồi, chắc chắn Thẩm Gia Lan sẽ không nhận ra cậu.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cậu vẫn vô cùng lo sợ, muốn quay đầu bỏ chạy. Một giây trước khi cậu kịp làm gì đã thoáng thấy Thẩm Gia Lan bước chân ra khỏi thang máy.
Quả nhiên Thẩm Gia Lan không nhận ra cậu, lúc nãy chỉ là vô cảm liếc nhìn cậu một cái, sau đó ngay lập tức lướt qua cậu như bình thường.
Thế nhưng, mấy người phía sau thì lại rề rà không ra khỏi thang máy.
Thấy cửa thang máy sắp tự động khép lại, Thẩm Gia Lan giơ tay ấn nút cạnh cửa, cau mày mất kiên nhẫn: “Còn không ra đây? Tính qua đêm trong đó hả?”
“À, ừ.” Yến Thư Dương chợt hoàn hồn, hắn mỉm cười nhìn Thẩm Gia Lan, nhưng ánh mắt vẫn mất khống chế nhìn về hướng “cô gái” kia.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hình như hắn đã từng gặp “cô gái” kia ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Hắn thu lại dòng suy nghĩ, nhẹ chọt cùi chỏ vào Ninh Phong bên cạnh: “Đi thôi.”
Ai mà ngờ Ninh Phong còn ngu người hơn cả hắn, hai mắt đờ ra nhìn thẳng vào “cô gái” kia, ngay cả tiếng Yến Thư Dương nói cũng không nghe lọt tai.
Mãi đến khi Yến Thư Dương lại chọt cậu ta một cái, cậu ta mới như tỉnh khỏi giấc mộng, ngơ ngác quay đầu nhìn Yến Thư Dương: “Sao vậy?”
Mặc dù bình thường Yến Thư Dương rất tốt tính, nhưng lúc này cũng có hơi cọc cằn, hắn vừa bước ra vừa gằn giọng nói: “Tôi nói đi thôi.”
Bấy giờ Ninh Phong mới nhận ra, vội vã nhìn qua hướng Thẩm Gia Lan.
Thấy vẻ mặt Thẩm Gia Lan sắp hết kiên nhẫn, mơ hồ nổi cơn giận, nhưng kỳ lạ là y không cứ thế bỏ đi, mà lại đứng ngay cửa thang máy chờ bọn họ.
Hồi trước Thẩm Gia Lan trực tiếp bỏ họ lại đi mất là chuyện như cơm bữa.
Ninh Phong mang tâm hồn treo ngược cành cây đi theo Yến Thư Dương bước ra thang máy, quay đầu lại thấy “cô gái” kia chui tọt vào thang máy như đang chạy trốn.
Hình như “cô gái” kia rất sợ bọn họ, trước khi cửa thang máy khép lại vẫn luôn cúi gằm mặt, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Ánh đèn trong thang máy rọi xuống làn da trắng như ngọc của “cô gái”, hàng mi rũ xuống, vừa cong vừa dài như búp bê Barbie, run rẩy không ngừng.
Trơ mắt nhìn cánh cửa thang máy khép lại, Ninh Phong mới lưu luyến khôn nguôi thu hồi ánh mắt, cậu ta nhịn một lúc, vẫn không kiềm được nói với Yến Thư Dương: “Bạn gái của anh Liễu Nhứ xinh đẹp thật.”
Yến Thư Dương biết Ninh Phong thích kiểu con gái thế này, da trắng, mắt to, trông như một chú thỏ trắng không rành sự đời.
“Chính cậu cũng nói cô ấy là bạn gái anh Liễu Nhứ.” Yến Thư Dương nhíu mày nhắc nhở.
“Tôi biết mà.” Bị Yến Thư Dương nhấn mạnh mấy lần, trong lòng Ninh Phong không dễ chịu mấy, cậu ta lầm bầm, “Tôi thưởng thức người đẹp xíu thôi, cũng đâu làm gì.”
Yến Thư Dương liếc nhìn cậu ta, không nói gì.
“Cơ mà phải nói lại…” Ninh Phong sờ cằm, “Cậu không thấy cô ấy trông quen quen à?”
Yến Thư Dương vẫn không nói gì.
Ninh Phong nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó bỗng vỗ đầu mình: “Cô ấy trông giống Trác Khiêm!”
Yến Thư Dương đột ngột quay đầu nhìn cậu ta.
Thẩm Gia Lan đang đi phía trước cũng bất thình thình dừng bước.
Ninh Phong hết hồn, vội đứng lại, sợ đụng trúng Thẩm Gia Lan, cậu ta không hiểu gì nhìn Yến Thư Dương, sau đó quay qua nhìn Thẩm Gia Lan, gãi đầu nói: “Hai cậu sao vậy? Chẳng lẽ các cậu không thấy cô ấy giống Trác Khiêm à?”
Biểu cảm Thẩm Gia Lan lạnh lùng, không thể hiểu được y đang nghĩ gì, y im lặng nhìn Ninh Phong một lúc lâu, đến khi Ninh Phong sởn cả gai ốc lên, mới lên tiếng: “Không giống.”
Ninh Phong nhìn về phía Yến Thư Dương.
Yến Thư Dương cười nói: “Tôi cũng thấy không giống.”
Ninh Phong vốn định giãi bày vài câu, nhưng khi đối diện với ánh mắt không mấy thân thiện của Thẩm Gia Lan, đành cố nuốt lại mấy lời ấy.
Thôi kệ, bọn họ thấy không giống thì coi như không giống.
Dù sao thì cậu ta vẫn thấy rất giống, nhất là đôi mắt tròn xoe kia, nếu không phải có lớp trang điểm đậm, cậu ta nghĩ đôi mắt của “cô gái” kia sẽ trông y hệt Trác Khiêm… Phải công nhận, tên Trác Khiêm này kinh tởm chết đi được, nhưng vẻ ngoài thì không có chỗ chê.
Ninh Phong suy nghĩ linh ta linh tinh, đợi cậu ta nghĩ xong, cậu ta đã theo Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan đến đại sảnh diễn ra tiệc mừng thọ.
Lần này nhà họ Thẩm muốn làm to, mời rất đông người, một số bạn chơi mà bọn họ từng gặp vài lần cũng theo người lớn đến đây. Thẩm Gia Lan thân là cháu đích tôn, đương nhiên phải đến tiếp đãi.
Yến Thư Dương luôn đi theo Thẩm Gia Lan, Ninh Phong không có việc gì làm, ở trong phòng mãi cũng chán nên đi theo.
Ninh Phong biết gia đình mình không có tiền có thế như nhà họ Thẩm hay nhà họ Yến. Cậu ta cũng không nổi tiếng như Thẩm Gia Lan hay Yến Thư Dương. Thấy mấy người đó vây quanh Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương, cậu ta tự biết điều lùi ra phía rìa đám đông.
Chẳng lâu sau, cậu ta phát hiện Liễu Nhứ đứng ngay bên cạnh, đang nói chuyện với một cô gái.
Ninh Phong nghĩ tới nghĩ lui, vẫn bước đến.
Cô gái thấy Ninh Phong đi đến bên cạnh Liễu Nhứ, mỉm cười gật đầu với Ninh Phong, cô nghĩ Ninh Phong có chuyện muốn nói với Liễu Nhứ, lấy cớ rời đi.
Liễu Nhứ quay đầu nhìn dáng vẻ đầy ắp tâm sự của Ninh Phong, không nhịn được chọc ghẹo: “Ai chọc gì nhóc hả? Trông mặt nhóc còn thối hơn đậu phụ thối anh ăn hai hôm trước nữa.”
Ninh Phong lắc đầu: “Không có ai.”
Liễu Nhứ ồ một tiếng: “Anh còn tưởng Thẩm Gia Lan lại làm gì nhóc cơ. Nói thật nhé, làm tay sai cho nó cũng cực dữ lắm.”
Nói xong, anh bỗng cười tỏ vẻ thấu hiểu, “Nhưng làm tay sai cho nó cũng là nhóc tự nguyện mà. Con đường tự mình chọn thì ráng mà chịu đi.”
Ninh Phong: “…”
Lâu rồi không gặp, Liễu Nhứ vẫn miệng mồm lanh lợi như mọi khi, giết người không dao.
Cậu ta biết Liễu Nhứ coi thường cậu ta, xưa nay chưa từng nói chuyện khách sáo với cậu ta bao giờ, nhưng nói gì thì nói, Liễu Nhứ vẫn là một nửa người nhà họ Thẩm, là một trong số ít đối tượng mà mẹ cậu ta dặn mãi phải lấy lòng.
Bởi vậy, dù Liễu Nhứ châm chọc, mỉa mai cậu ta, cậu ta cũng chỉ có thể giả vờ như nghe không hiểu.
“Anh Liễu Nhứ, anh ở lại mấy ngày?”
“Hết kỳ nghỉ thì đi.” Liễu Nhứ lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn, khóe mắt liếc nhìn Ninh Phong, “Nhóc có việc muốn nhờ à?”
Ninh Phong vội xua tay: “Không có, em hỏi chơi vậy thôi.”
Liễu Nhứ cất điện thoại: “Nhóc còn gì muốn nói không?”
Ninh Phong lắc đầu.
Liễu Nhứ xoay người rời đi.
Ninh Phong nhìn bóng lưng Liễu Nhứ, đột nhiên, trong đầu cậu ta hiện ra làn da trắng nõn và hàng mi dài của “cô gái” kia, như ma xui quỷ khiến, cậu ta nói: “Phải rồi, anh Liễu Nhứ, ngày mai anh và bạn gái cũng chụp ảnh trong vườn sao ạ?”
Liễu Nhứ khựng lại, quay đầu nhìn Ninh Phong.
Ninh Phong căng thẳng nuốt nước bọt, bản thân cậu ta cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì.
“Nếu không có gì ngoài dự tính, bọn anh còn chụp hai ngày nữa.” Liễu Nhứ nói, “Còn một chuyện, em ấy không phải bạn gái anh.”
Ninh Phong chợt ngẩn ra, ngay sau đó, vẻ mặt cậu ta hóa vui vẻ có thể nhận thấy bằng mắt thường.
Tự dưng có tin tốt, thế cho nên cậu ta không kịp kiểm soát biểu cảm, bị Liễu Nhứ nhìn thấy hết sạch.
Thật ra Liễu Nhứ định nói Trác Khiêm là em trai bạn anh, nhưng thấy vẻ phấn khích không giấu nổi trên mặt Ninh Phong, anh tỉnh bơ thu lại câu nói kia.
Ninh Phong nói: “Vậy, cô ấy là?”
Liễu Nhứ cười nói: “Chỉ là một người bạn thôi.”
Trong đầu Ninh Phong toàn lẩn quẩn ba chữ “một người bạn” của Liễu Nhứ, tâm trạng rớt xuống hố lại bay lên, cậu ta rất vui, cậu ta còn nghĩ bản thân không có cơ hội…
Xem ra ông trời vẫn còn thương cậu ta lắm, lần này trúng mánh rồi!
Nhìn theo bóng dáng Liễu Nhứ đi xa, Ninh Phong không chờ nổi, lôi Yến Thư Dương từ trong đám đông ra.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Yến Thư Dương, cậu ta kích động đến mức ăn nói lộn xộn: “Tôi vừa mới hỏi anh Liễu Nhứ, cô gái đó không phải bạn gái của anh Liễu Nhứ. Anh Liễu Nhứ nói bọn họ chỉ là bạn bè!”
Dường như Yến Thư Dương không ngờ Ninh Phong vội vội vàng vàng chỉ để nói chuyện này, bất lực thở dài: “Cậu vẫn còn nghĩ đến cô ấy?”
Ninh Phong mắc cỡ vuốt tóc: “Tại cô ấy đẹp thật mà.”
Yến Thư Dương hỏi: “Cho nên cậu muốn làm gì?”
Câu này khiến Ninh Phong ngẩn người, thật ra cậu ta cũng không biết mình muốn làm gì, ngay cả tên cô gái là gì cũng không biết, nhưng cứ bỏ lỡ như vậy, thì cậu ta lại không cam tâm.
“Tôi cũng không biết.” Ninh Phong thành thật đáp, “Nếu cô ấy bằng lòng, tôi muốn kết bạn với cô ấy.”
Yến Thư Dương im lặng một lát, mới nói: “Có lẽ cậu có thể thử xem.”
Lúc này, cách đó không xa có người gọi Yến Thư Dương.
Yến Thư Dương chào Ninh Phong, đi về phía người kia, đang bước đi, hắn đột nhiên nhớ tới gương mặt của “cô gái” đó, và cả phản ứng của cô lúc vô tình đụng trúng Thẩm Gia Lan, lông mày chầm chậm nhăn lại.
Ninh Phong nói đúng, đúng là “cô gái” đó trông rất giống Trác Khiêm…
–
Trác Khiêm chạy một mạch về phòng, đến khi đóng cửa lại, cậu mới dám thở một hơi dài.
Cậu đặt hộp giấy lên tủ, lập tức bước đến trước gương toàn thân, quan sát kỹ bản thân trong gương.
Quả nhiên rất giống con gái.
Nhìn qua, chính cậu còn không nhận ra bản thân.
Chắc hẳn Yến Thư Dương và Ninh Phong không nhận ra cậu, còn Thẩm Gia Lan…
Trác Khiêm không dám chắc.
Đợi khoảng nửa tiếng, Hướng Giai Tư gõ cửa phòng.
Hướng Giai Tư thấy Trác Khiêm mở cửa, nhẹ thở phào: “Hóa ra là em về rồi, chị còn tưởng em đi lạc ở đâu chứ.”
Trác Khiêm nhỏ giọng nói xin lỗi: “Em hơi mệt, nên về liền.”
“Bận bịu cả buổi, lát nữa tắm rửa đi nghỉ liền đi.” Hướng Giai Tư nói, “Nhưng em lên lầu với chị một chuyến đã, phải thay bộ quần áo này, với cả chị còn phải tẩy trang cho em nữa.”
Trác Khiêm hơi do dự.
Hướng Giai Tư nhận ra cậu đang lưỡng lự: “Sao vậy?”
Trác Khiêm muốn nói có thể tẩy trang, thay đồ trong phòng cậu hay không. Nhưng ngẫm lại, Hướng Giai Tư cũng bận cả buổi, chạy tới chạy lui, có lẽ còn mệt hơn cả cậu, câu nói kia không nỡ cất thành lời.
Trác Khiêm lắc đầu, xoay người bê hộp giấy theo Hướng Giai Tư lên lầu.
Cũng may là đoạn đường này không gặp phải người quen, Trác Khiêm thay đồ, tẩy trang xong lập tức cuốn gói chạy về phòng bằng cầu thang.
Tắm rửa xong đi ra, điện thoại để trên sô pha bỗng sáng lên.
Trác Khiêm vừa lau khô tóc vừa bước đến cầm điện thoại lên. Trên màn hình hiển thị mấy tin nhắn cuộn, cậu tiện tay ấn vào, sau đó phát hiện——mấy tin nhắn này đều là Yến Thư Dương gửi tới.