Nếu chỉ có ba Kỳ đợi thì hiệu trưởng đã tự mình dẫn bọn họ đến phòng giám sát rồi. Nhưng trong văn phòng thêm một Thẩm phu nhân, ông không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi bình tĩnh lại thì đi pha cho Thẩm phu nhân một ly trà, tiện thể chuẩn bị ghế cho các vị phụ huynh khác.
Trác Khiêm nhìn hiệu trưởng bận tới bận lui.
Hiệu trưởng đầy uy nghiêm, từng mắng học sinh đến phát khóc trước đây, ngay thời khắc này không khác gì động vật ăn cỏ va phải động vật ăn thịt, hèn gì đâu.
Không chỉ Trác Khiêm, Kiều Kiệt và Lạc Trạch cũng khiếp sợ như bị sét đánh, chỉ có Lý Gia Nhiên trông bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng Trác Khiêm nghi ngờ Lý Gia Nhiên cũng chỉ đang che giấu cảm xúc của mình mà thôi. Giờ mà có gọi Lý Gia Nhiên thì chưa chắc đối phương sẽ phản ứng lại.
Một lúc lâu sau, Kiều Kiệt dùng âm lượng chỉ mấy người bọn mới có thể nghe thấy mà chửi thề: “Hiệu trưởng bị ma nhập hả? Đây vẫn là hiệu trưởng mà tôi biết đấy ư?”
“Hiệu trưởng không bị ma nhập.” Lạc Trạch mang biểu cảm phức tạp nhìn Thẩm Gia Lan, “Chẳng qua là ông ấy gặp phải kẻ mạnh hơn thôi.”
Kiều Kiệt cũng nhìn về phía Thẩm Gia Lan: “Anh Thẩm, rốt cuộc nhà anh làm gì vậy?”
Mặc dù cậu ta vẫn luôn biết nhà họ Thẩm và nhà họ Yến rất hùng mạnh, nhưng chưa từng tưởng tượng đến mức này. Ngay cả hiệu trưởng mà bọn họ coi là boss cấp SS khi gặp Thẩm phu nhân cũng phải khúm núm. Có thể ngửi thấy cái mùi nịnh bờ từ nơi xa tít.
Lại liên tưởng đến chuyện mình đã làm sai lần trước, Kiều Kiệt thầm thấy may mắn, may là Thẩm Gia Lan không tìm cậu ta tính sổ, nếu không thì e là cậu ta cũng không rõ mình sẽ tèo kiểu gì luôn.
Kiều Kiệt nói xong, mấy người còn lại, bao gồm cả Trác Khiêm cũng háo hức nhìn Thẩm Gia Lan, trong mắt ngập tràn ham muốn khát vọng được hóng chuyện.
Thẩm Gia Lan quay đầu lại thì đối diện với đôi mắt tròn xoe đầy ắp sự tò mò của Trác Khiêm, buồn cười nắn nắn tay cậu.
“Không làm gì cả.” Thẩm Gia Lan nói, “Chỉ gánh trên lưng hơn trăm mạng người thôi.”
Trác Khiêm: “…”
Kiều Kiệt & Lạc Trạch & Lý Gia Nhiên: “…”
“Mới là lạ——” Thẩm Gia Lan thấy rõ ràng là Trác Khiêm đã bị dọa, khóe miệng nhếch lên, cúi đầu dán bên tai Trác Khiêm mà nói, “Ông nội tôi nắm giữ 30% cổ phần của Hoa Cao. Hiệu trưởng cũng là do ông nội tôi đề cử lên.”
Thẩm Gia Lan còn chưa kể một chuyện, đó chính là ông cụ Thẩm thích bao che khuyết điểm, không thể nhìn cảnh người ta bắt nạt cháu ông, ngay cả khi vốn là cháu ông sai.
Cho nên hiệu trưởng mới thấp thỏm không yên như thế. Không phải ông sợ Hà Hoằng Văn, mà là sợ ông cụ Thẩm phía sau Hà Hoằng Văn. Lỡ chăng Hà Hoằng Văn về kể với cụ Thẩm là ông thế này thế kia thì chắc ông phải cuốn gói đi xa.
Huống chi, riêng chuyện này thì Kỳ Kim không phải là bên có lý.
Kiều Kiệt, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đứng phía này của Trác Khiêm, không nghe thấy Thẩm Gia Lan thủ thỉ gì với cậu.
Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên ngại hỏi, Kiều Kiệt đứt dây thần kinh xấu hổ thò lại gần: “Thẩm Gia Lan nói gì? Nói gì dợ?”
Trác Khiêm im lặng hai giây, sau đó tiến hành tổng kết lời Thẩm Gia Lan nói: “Cậu ấy nói nhà cậu ấy giàu.”
Kiều Kiệt: “…”
Biết vậy đã chẳng hỏi. Đúng là đưa mặt cho người ta khoe giàu.
Vấn đề là cái người ta khoe đều là hàng thật giá thật, người giàu tàn ác quá…
Đợi khoảng nửa tiếng, chủ nhiệm khối dẫn theo hai giáo viên trở về, cũng đã gửi video giám sát đến hộp thư của hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng đã tải về xong.
Vẻ mặt cô Trương vẫn như thường, chỉ có sắc mặt thầy Hạ càng tối tăm hơn, sau khi bước vào thì im lặng đứng bên rìa, giống như không có tâm trạng nói chuyện với nhóm ba Kỳ.
Nếu như trước khi xem video giám sát, nhóm ba Kỳ còn mang tâm lý biết đâu, thì sau khi xem video giám sát xong, nhóm ba Kỳ đã không nói nên lời.
Video giám sát cho thấy rõ ràng, Kỳ Kim ra tay với Trác Khiêm trước nên mới bị Thẩm Gia Lan đánh trả. Thậm chí sau đó chuyển sang đánh cả bọn cũng là do đồng bọn của Kỳ Kim ra tay với Thẩm Gia Lan trước.
Hà Hoằng Văn ngồi trên ghế, không đổi tư thế, nhướng mày nhìn khuôn mặt tái nhợt của ba Kỳ: “Ngài Kỳ, anh còn gì muốn nói không?”
Ba Kỳ không nói gì.
Hà Hoằng Văn nói: “Đầu tiên là nhà họ Thẩm, tiếp đó là đạo diễn, bây giờ ngài Kỳ còn muốn dùng cái gì để công kích tôi nữa đây? Có phải muốn nói nhân viên bảo vệ của trường vô dụng quá, không kịp ngăn cản con anh gây hấn với bạn học?”
Ba Kỳ há miệng, không thốt được chữ nào.
Thân là giám đốc điều hành một công ty, kết hôn với một người vợ xuất thân là tiểu thư của công ty lớn. Bò từ chỗ thấp vươn đến nơi cao, ông ta đã gặp qua đủ loại người. Ngay cả cha mẹ vợ khó tính cũng bị ông ta thu phục.
Nhưng đến tận giờ phút này, ông ta mới hiểu được câu núi cao còn có núi cao hơn. Những kẻ ông ta từng đối phó chẳng là gì so với Hà Hoằng Văn.
Hà Hoằng Văn có thể đạt được vị thế bây giờ, không phải dựa vào thân phận Thẩm phu nhân, mà là bà thật sự có bản lĩnh. Không nóng nảy không thiếu kiên nhẫn, không hạ thấp bản thân cũng không kiêu ngạo. Nói sự thật, đưa dẫn chứng, từng bước đánh tan phòng tuyến tâm lý của đối phương.
Thấy ba Kỳ im lặng, những phụ huynh khác cũng không nói gì, Hà Hoằng Văn nói với hiệu trưởng: “Hãy xử lý chuyện học sinh lừa tiền trước đi. Dù sao ngài Kỳ cũng không vội.”
Nói xong, bà chậm rãi liếc nhìn ba Kỳ, mỉm cười, “Trông có vẻ như ngài Kỳ đang đau lòng vì con mình, nhưng kết quả anh không hề nghĩ đến việc đưa con đến bệnh viện khám. Nếu ngài Kỳ không vội, thì tôi cũng không gấp.”
Ba Kỳ mím môi, nhẫn nhịn đến mức nổi gân xanh trên trán, cũng đành phải nuốt ngược bao cảm xúc vào.
Thật ra Kỳ Kim còn muốn biện minh hai câu, lại bị ba Kỳ đánh một phát bốp vào sau đầu, Trác Khiêm nghe thấy mà nổi hết da gà.
Mãi đến chạng vạng, hiệu trưởng mới xử lý xong mấy chuyện này.
Đám Kỳ Kim chắc chắn sẽ bị đuổi học, Kiều Kiệt mua đáp án cũng sẽ bị mời phụ huynh, chỉ có Trác Khiêm và Lạc Trạch, Lý Gia Nhiên là thoát được một kiếp.
À không, mặc dù bọn họ thoát cảnh bị mời phụ huynh, như xem xét việc bọn họ cũng tham gia vào cuộc ẩu đả nên sẽ bị phạt quét dọn sân thể dục nửa tháng.
Vốn dĩ nhóm ba Kỳ còn muốn cứu cánh một chút, nhưng tất cả chứng cứ đều bày ra trước mặt, bọn họ như mấy quả cà tím bị sương giá vùi dập, không còn sức giãy giụa.
Đêm tối đến sớm vào những buổi đầu đông, khi bước ra khỏi văn phòng, bầu trời đã chuyển sang màu xanh thẫm, đèn trên hành lang và lớp học đều đã được bật sáng.
Hà Hoằng Văn ở lại cuối cùng, trò chuyện với hiệu trưởng hơn mười phút mới rời đi.
Có vài người đang đứng trên hành lang bên ngoài văn phòng, trông thấy bóng dáng của Hà Hoằng Văn, Yến Thư Dương đứng phía trước lễ phép gọi dì Hà.
“Thư Dương, lâu rồi không gặp.” Hà Hoằng Văn cười tủm tỉm, ánh mắt dời về phía hai người đang lo lắng không yên phía sau Yến Thư Dương, gật đầu, “Ninh phu nhân.”
Hai người kia chính là Ninh Phong và mẹ cậu ta.
So với đám Kỳ Kim bị đánh bầm dập thì Ninh Phong còn may mắn phết. Khi cậu ta tỉnh dậy bị hai nhóm người kéo bè kéo lũ đánh nhau đã bị tách ra.
Nhưng Ninh Phong đã làm đồng lõa của Kỳ Kim, không tránh được số phận bị đuổi học.
Thật ra bị đuổi học không gây nên tổn thất lớn với bọn họ. Thành phố D có rất nhiều trường giỏi, với thành tích và gia thế của bọn họ, xử lý thủ tục nhập học chỉ là chuyện tính bằng giây. Nhưng phụ huynh của bọn họ sẽ phải chịu tổn thất, chưa kể sẽ rời khỏi vòng quan hệ giao dịch của Hoa Cao mà còn đắc tội nhà họ Thẩm.
Nhà họ Ninh là một trong số ít gia đình có liên hệ với nhà họ Thẩm. Mẹ Ninh Phong đã từng hẹn chơi mạt chược với Hà Hoằng Văn mấy lần, mong mỏi dùng mối quan hệ mỏng manh như cánh ve này để nhận được sự thông cảm từ Hà Hoằng Văn.
Mẹ Ninh kéo con trai đến trước mặt Hà Hoằng Văn, ấn đầu Ninh Phong xin lỗi Hà Hoằng Văn, bà ta đỏ mắt nói: “Thẩm phu nhân, con trai nhỏ không hiểu chuyện, cũng không có ý định làm hại gì đến Gia Lan. Hình phạt này có phải hơi nặng không?”
Ninh Phong chớp mắt, nước mắt cũng rơi xuống.
Hà Hoằng Văn nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi, là hiệu trưởng đưa ra quyết định.”
Đương nhiên mẹ Ninh biết, nếu không phải do Hà Hoằng Văn hay tin rồi tự mình đến, hiệu trưởng sẽ không tàn nhẫn thế này. Chỉ cần Hà Hoằng Văn chịu ra mặt nói vài lời, hiệu trưởng sẽ thuận theo hướng gió mà thay đổi quyết định, dù chỉ là bị giữ lại trường giám sát thôi cũng đủ lắm rồi.
Mẹ Ninh đã lên kế hoạch xong, ăn nói khéo léo: “Lát nữa tôi sẽ tìm hiệu trưởng nói chuyện. Có thể phiền Thẩm phu nhân nói đỡ vài câu hay không?”
Hà Hoằng Văn nói: “Ngại quá, Ninh phu nhân, có khăn lắm tôi mới có thời gian ghé sang đây một chuyến, đang định đi ăn tối với con trai. Cô vẫn nên tự mình nói đi.”
Mẹ Ninh hơi sửng sốt.
Hà Hoằng Văn an ủi bà ta: “Hiệu trưởng đã tại chức nhiều năm, có lẽ sẽ có cảm tình với học sinh. Cô nói thêm vài câu thì biết đâu ông ấy sẽ mềm lòng chăng.”
Nói xong, bà mỉm cười với mẹ Ninh, sau đó quái đầu bảo Thẩm Gia Lan đi thôi.
Mẹ Ninh dõi theo bóng lưng Hà Hoằng Văn đã đi xa, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Ninh Phong thấy mẹ Ninh khóc, hối hận xanh ruột, nhưng bây giờ có nói không sao cũng vô ích, cậu ta nhìn Yến Thư Dương xin sự trợ giúp: “A Dương…”
Yến Thư Dương thở dài: “Cậu làm chuyện ngu xuẩn, tôi không giúp nổi cậu.”
Hắn phớt lờ sự khẩn cầu của Ninh Phong, không thèm quay đầu mà đuổi theo bước chân Hà Hoằng Văn.
Bọn Kiều Kiệt đã lủi đi mất ngay sau khi chào hỏi Hà Hoằng Văn. Trác Khiêm cũng muốn chuồn, nhưng bị Thẩm Gia Lan túm tay.
Hình như Hà Hoằng Văn không ngại sự hiện diện của Trác Khiêm, còn cười hỏi Trác Khiêm muốn ăn gì.
Trác Khiêm lắp bắp đáp rằng sao cũng được.
Không ngờ Thẩm Gia Lan khá hiểu tính Trác Khiêm, mặt vô cảm trả lời thay cậu: “Muốn đắt.”
Trác Khiêm: “…”
“Được.” Hà Hoằng Văn hào phóng đáp, sau đó ra lệnh cho trợ lý, “Cậu tìm nhà hàng đắt nhất khu này đi.”
Trợ lý: “…”
Tuy có hơi hạn hán lời, nhưng trợ lý vẫn cố hoàn thành nhiệm vụ đi tìm kiếm.
Sắp bước đến trước cầu thang, Yến Thư Dương đuổi theo sau: “Dì Hà.”
Hà Hoằng Văn dừng bước: “Thư Dương, sao vậy?”
Yến Thư Dương biết Hà Hoằng Văn định ra ngoài ăn tối với Thẩm Gia Lan. Điều khiến hắn ngạc nhiên là chẳng những Hà Hoằng Văn không đuổi Trác Khiêm đi mà thậm chí vừa nãy còn trò chuyện vui vẻ với Trác Khiêm.
Gói ghém lại suy nghĩ, Yến Thư Dương hỏi: “Dì Hà, mọi người định đi ăn ạ?”
Theo lý mà nói, nếu Yến Thư Dương đã hỏi đến nước này, thì Hà Hoằng Văn cũng nên lịch sử hỏi Yến Thư Dương có muốn đi cùng hay không, dù sao bà cũng không thiếu vài đồng đó. Vả lại, bà đã dẫn theo Trác Khiêm, thêm một người nữa thì có sao.
Thế nhưng Hà Hoằng Văn không thích đi theo lẽ thường. Nhớ lại Yến Thư Dương vừa nãy có vẻ muốn nói đỡ cho mẹ con Ninh Phong, tự nhiên thấy hơi không vui.
“Ừ, tối nay dì không có kế hoạch gì, muốn tâm sự với Gia Lan.” Hà Hoằng Văn nói, “Con cũng nhanh đi ăn đi, đừng để bị đói.”
Yến Thư Dương: “…”
Chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn. Hắn cứ nghĩ Hà Hoằng Văn cũng sẽ mời hắn.
Hà Hoằng Văn nói: “Bọn dì đi trước đây.”
Sau đó dẫn theo Thẩm Gia Lan, Trác Khiêm và trợ lý của bà rời đi như một cơn gió.
Trác Khiêm không muốn làm bóng đèn chen giữa hai mẹ con Hà Hoằng Văn và Thẩm Gia Lan, cũng không muốn ăn không của nhà họ. Vừa ra khỏi tòa nhà hành chính, cậu đã định sẽ tạm biệt Hà Hoằng Văn.
Nào ngờ Hà Hoằng Văn không cho cậu đi, giữ cánh tay cậu một cách thân thiết, nói: “Đầy là lần đầu tiên dì được nói chuyện với bạn học của Gia Lan đó. Con để dì mời ăn đi. Hơn nữa, đã đặt chỗ xong rồi.”
Bà quay đầu hỏi trợ lý, “Đúng không?”
“Đã đặt chỗ rồi.” Trợ lý nói, “Chỗ cho ba người.”
Hà Hoằng Văn quấn lấy Trác Khiêm đang muốn chuồn êm, nhõng nhẽo giống như một cô gái: “Đi đi, đi đi.”
Trác Khiêm: “Dì ơi, con…”
Hà Hoằng Văn: “Đi đi mà đi đi mà~”
Trác Khiêm nhìn về phía Thẩm Gia Lan xin sự giúp đỡ, không ngờ Thẩm Gia Lan nhận được tín hiệu của cậu thì lại vô cảm quay sang chỗ khác.
Cuối cùng, Trác Khiêm không cách nào phản kháng, bị Hà Hoằng Văn kéo đi.
Xe của Hà Hoằng Văn đỗ trong bãi đỗ xe trường, từ tòa hành chính đến bãi đỗ xe tốn mười phút.
Quãng đường dài mười phút này, bọn họ gặp phải rất nhiều học sinh, một vài học sinh bạo dạn còn chạy đến xin chữ ký của Hà Hoằng Văn, một vài người thì nhìn bọn họ như thấy ma quỷ.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng xì xầm, đều là đang khó hiểu tại sao Trác Khiêm lại đi chung với Thẩm Gia Lan và Hà Hoằng Văn? Đáng lẽ ra khi Hà Hoằng Văn gặp Trác Khiêm thì phản ứng đầu tiên phải là đánh Trác Khiêm một trận thay con trai mình mới đúng chứ?
Trác Khiêm toát mồ hôi lạnh, cậu lo lắng sau khi Hà Hoằng Văn nghe thấy lời đàm tiếu sẽ có ấn tượng xấu về cậu. Lỡ đâu còn đánh cậu một trận tơi bời thay Thẩm Gia Lan thật thì sao? Dù gì thì những chuyện cơ thể này đã làm với Thẩm Gia Lan trước đây đều không sáng sủa gì cho cam.
Dĩ nhiên là Thẩm Gia Lan cũng nghe thấy những lời này, sắc mặt y tối sầm, quay sang hai cô gái đang nói chuyện: “Ai cho các cậu dám nói mấy câu này? Muốn chết hả?”
Hai cô gái nghe thế thì tái mặt, nhỏ giọng nói xin lỗi xong, không dám ngoái đầu lại mà bỏ chạy mất.
Trác Khiêm nhìn bóng dáng hai cô gái chạy đi xa với vẻ mặt phức tạp. Cậu cũng đoán được sương sương tâm tư của các cô, chắc là muốn thể hiện trước mặt Hà Hoằng Văn thông qua cậu, không ngờ Thẩm Gia Lan hoàn toàn không nể nang họ.
Nói đi phải nói lại, Thẩm Gia Lan có thể tiếp nhận các cô mới là lạ. Mặc dù trước đây Thẩm Gia Lan ghét cậu, nhưng mà bây giờ Thẩm Gia Lan thích cậu.
Nghĩ đến chữ “Thích” này, không hiểu sao, trái tim Trác Khiêm lại bắt đầu hăng hái nhảy tưng tưng, tựa như đang nuôi một chú thỏ trong lồng ngực. Nếu cậu có thể trông thấy dáng vẻ của chính mình lúc này, thì sẽ phát hiện ra hai tai minh đang đổ bừng.
Lúc này, Vương Tử bỗng hiện ra như hồn ma: “Tim cậu đập rất nhanh.”
Trác Khiêm giả bộ bình tĩnh: “Tôi biết.”
Vương Tử tạch lưỡi, giọng điệu đau thương: “Quả nhiên là người không có kinh nghiệm yêu đương. Ba cái chuyện này mà cũng phấn khích…”
Trác Khiêm chẳng muốn để ý đến Vương Tử. Vương Tử tự biên tự diễn hết vui nhanh chóng im miệng. Gần đây cảm giác tồn tại của nó càng lúc càng yếu, không xuất hiện nhiều.
Trác Khiêm bận suy nghĩ, không để ý đến biểu cảm kinh ngạc của Hà Hoằng Văn sau khi Thẩm Gia Lan nạt nộ hai cô gái kia. Bà nhìn Thẩm Gia Lan, lại nhìn sang Trác Khiêm, vẻ mặt suy tư.
Nhà hàng cách trường học nửa tiếng đi xe. Khi bọn họ đến nơi, sắc trời đã tối hẳn. Phố xá đã lên đèn, xe cộ đông đúc, cảnh đêm phồn hoa nơi thành thị mang một nét đặc trưng.
Hà Hoằng Văn bảo trợ lý tìm nhà hàng đắt nhất, trợ lý tìm nhà hàng đắt nhất trong phạm vị năm km thật. Về tiêu chí, chính là những cửa hàng, quán ăn kinh doanh trên cùng con đường này đều làm ăn phát đạt, chỉ có mỗi chỗ này là vắng tanh.
Bước vào nhà hàng, Trác Khiêm suýt nữa lóe mù mắt vì nội thất trang hoàng tráng lệ.
Cách bày trí của nhà hàng này không hề khiêm tốn xíu nào, giống như kiểu có nhiêu tiền thì trang trí bấy nhiêu, ngay cả ngửi thôi cũng nghe mùi tiền bay trong không khí. Được cái là trông không quá thô tục, chắc cũng phải tốn kha khá tiền thuê người thiết kế.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đến phòng riêng, mang thực đơn đến.
Hà Hoằng Văn nhận thực đơn, tiện tay đưa cho Trác Khiêm, cười nói đừng khách sáo.
Trác Khiêm mở thực đơn ra, chỉ thấy hình ảnh và tên món ăn, không ghi giá cả. Nhưng ngay cả không ghi giá cả thì cũng có thể đoán được dù chỉ một ly nước sôi để nguội thôi cũng cá giá cả xa xỉ.
Cũng đã ngồi xuống rồi, Trác Khiêm không khách sáo nữa. Cậu vội vàng chọn bừa hai món ăn, đưa thực đơn cho Thẩm Gia Lan như ném một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Thẩm Gia Lan gọi một hơi cả đống món.
Nhân viên phục vụ đi rồi, căn phòng rộng thế này chỉ còn lại ba người Trác Khiêm, Thẩm Gia Lan và Hà Hoằng Văn, trợ lý đưa họ đến nơi xong đã rời đi rồi.
Bàn ăn hình chữ nhật được đặt gần cửa sổ sát đất, Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan ngồi một bên, Hà Hoằng Văn ngồi đối diện Trác Khiêm.
Hà Hoằng Văn luôn bận rộn với công việc, thậm chí còn không có thời gian tham dự vào tuổi thơ của Thẩm Gia Lan. Đến khi bà cuối cùng đã ổn định được sự nghiệp, muốn dừng lại để chăm lo cho gia đình và con cái thì mới nhận ra, con trai mình đã trưởng thành từ lâu, không cần bà phải chăm nom nữa.