• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Khiêm nghĩ bụng cậu có nên biện minh tí không——Tất cả đều là Tề Hạo Miểu tự nói, không liên quan gì đến cậu.

Nhưng nói ra thì không khác gì đang bán đứng Tề Hạo Miểu.

Tuy cậu và Tề Hạo Miểu không thân mấy, nhưng làm vậy thì thiếu đạo đức quá.

Vì thế Trác Khiêm nín một lúc lâu, đến mức tai cũng đỏ bừng, nhưng vẫn không thốt nổi một chữ. Cậu đặt đại cuốn sách trên tay sang một bên, đứng dậy đi xuống bậc thang, nâng Tề Hạo Miểu dậy: “Cậu không sao chứ?”

Tề Hạo Miểu đỡ eo, nếu không dựa vào người Trác Khiêm thì có khi còn không đứng nổi.

Cậu ta đau đớn nhăn mặt, giọng nói run rẩy: “Áu, đau chết tôi, mất nửa cái mạng rồi…”

Thẩm Gia Lan trông thì mong manh, yếu đuối, không biết đào đâu ra sức mạnh như vậy.

Trác Khiêm thấy Tề Hạo Miểu té khá nặng, hơi lo lắng, hơn nữa khóe mắt trông thấy Thẩm Gia Lan không hề có ý định rời đi, mà cứ đứng ngay bậc thang lạnh lùng nhìn bọn họ. Cậu không muốn sinh sự với Thẩm Gia Lan, bảo Tề Hạo Miểu: “Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Tề Hạo Miểu rít một tiếng, đau khổ gật đầu.

Trác Khiêm đặt cánh tay Tề Hạo Miểu lên vai mình, một tay nắm cánh tay Tề Hạo Miễu, tay kia ôm eo cậu ta, không nói một lời đi về hướng phòng y tế.

Kết quả vừa đi được vài bước, lập tức nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn từ bên bậc thang tiến lại gần.

Thẩm Gia Lan bước ba bước thành hai đi xuống bậc thang, chỉ trong nháy mắt đã chặn đường bọn họ.

Sắc mặt lạnh ngắt của Thẩm Gia Lan cũng không vì Tề Hạo Miểu bị thương mà đỡ hơn xíu nào. Đôi mắt y như kết một lớp băng, lạnh rét run nhìn giữa Trác Khiêm và Tề Hạo Miểu một lúc, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Tề Hạo Miểu.

“Nói lại mấy lời cậu vừa nói đi.”

Giọng Thẩm Gia Lan tuy không lớn, nhưng từng chữ phát âm gãy gọn, mỗi âm rõ ràng rành mạch truyền vào tai Tề Hạo Miểu.

Tuy Tề Hạo Miểu vừa bị Thẩm Gia Lan đạp cho một phát, nhưng cậu ta thật sự bị ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Gia Lan dọa sợ. Vả lại, cậu ta vừa nói chuyện riêng tư sau lưng người ta, vốn là bên đuối lý, trong nhất thời, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn vào mắt Thẩm Gia Lan.

“Thật lòng xin lỗi, tôi cũng chỉ là nghe người ta nói vậy.” Tề Hạo Miểu vo ve như muỗi kêu, “Sau này tôi không dám nói bậy nữa.”

Thẩm Gia Lan lạnh giọng hỏi: “Nghe ai nói?”

“…” Sao Tề Hạo Miểu có thể trả lời nổi câu này? Chẳng phải chính là làm mích lòng người khác sao? Cậu ta ấp úng, “Nghe người ta nói.”

“Người nào?”

Thái độ hùng hổ hăm dọa của Thẩm Gia Lan khiến Tề Hạo Miểu bực bội, cậu ta bị đạp một phát đã không nói gì, đã khép nép xin lỗi rồi. Huống chi, mấy tin đồn đó cũng không bắt nguồn từ trong mồm cậu ta. Thẩm Gia Lan cứ cắn chặt cậu ta không buông làm gì?

“Tôi quên mất rồi, dù sao thì chính là mấy người trong trường nói.” Tề Hạo Miểu nói, “Cậu không lên diễn đàn trường sao? Cậu và Yến Thư Dương là nhân vật nổi tiếng trên đó đấy.”

Dứt lời, cậu ta bảo Trác Khiêm, “Chúng ta đến phòng y tế thôi.”

Trác Khiêm gật đầu, đỡ Tề Hạo Miểu tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng Thẩm Gia Lan cứ đứng chình ình ngay trước bọn họ, một người chặn đường hai người, biểu cảm lạnh lùng, không thèm nhúc nhích.

Tề Hạo Miểu đợi một lát, không nhịn được mở miệng: “Có thể trả lời tôi đều trả lời rồi. Cậu cũng nên nhường đường đi chứ?”

Thẩm Gia Lan vẫn đứng yên một chỗ.

Tề Hạo Miểu nhịn cơn giận nói: “Thẩm Gia Lan!”

Thẩm Gia Lan chẳng thèm chớp mắt một cái.

Cuối cùng, Tề Hạo Miểu không nhịn được nữa, đẩy nhẹ Trác Khiêm đang đỡ cậu ta ra. Siết chặt nắm đấm đi về hướng Thẩm Gia Lan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đúng là khinh người quá quắt. Đừng tưởng cậu họ Thẩm thì tôi sẽ sợ cậu.”

“Tề Hạo Miểu, đừng kích động mà.” Trác Khiêm thấy tình hình không ổn, vội giữ cánh tay Tề Hạo Miểu lại, không ngừng lắc đầu khuyên nhủ, “Thôi thôi, hòa khí sinh tài.”

Thẩm Gia Lan chính là thụ chính trong sách, hào quang nhân vật chính chói mù mắt người qua đường, căn bản không phải đối tượng mà bọn họ có thể chọc nổi.

Ngay cả nguyên chủ là nhân vật phụ phản diện cũng bị Thẩm Gia Lan làm cho thân bại danh liệt ở đoạn sau, nói chi Tề Hạo Miểu không xuất hiện nổi mấy lần trong nguyên tác, ngay cả nhân vật phụ phản diện còn không bằng, thì lấy gì đòi đấu với Thẩm Gia Lan?

Đám lót đường như bọn họ lúc nào cũng phải nhận thức rõ địa vị của bản thân, mới có thể sống lâu trong cái thế giới thuộc về riêng Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương này được.

Trác Khiêm nhận thức rõ điều này.

Nhưng Tề Hạo Miểu không biết Trác Khiêm nghĩ gì, không ngừng hất tay Trác Khiêm đang nắm cánh tay cậu ta ra: “Bỏ ra, tôi nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với cậu ta. Lão hổ không gầm thì tưởng là mèo bệnh à!”

“Thôi mà…”

“Đừng có kéo!”

“Thôi, nóng giận là ma quỷ…”

“Đã nói là đừng kéo tôi!”

Trác Khiêm buông tay.

Một giây trước còn nhe nanh múa vuốt muốn xé xác Thẩm Gia Lan, Tề Hạo Miểu chợt cứng người, như cảm thấy gì đó, quay đầu lại nhìn cánh tay trống không của mình, lại nhìn Trác Khiêm đã né xa sang một bên.

Tề Hạo Miểu lập tức đần ra: “Sao cậu không kéo tôi nữa?”

Trác Khiêm cạn lời: “Không phải cậu muốn nói rõ với cậu ta sao? Tôi cho cậu cơ hội đó.”

“…” Tề Hạo Miểu quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Gia Lan, phát hiện Thẩm Gia Lan đã tiến lại gần cậu ta từ lúc nào.

Cậu ta là đại biểu môn thể dục trong lớp, đương nhiên không lùn, nhưng Thẩm Gia Lan còn cao hơn cậu ta một khúc.

Thẩm Gia Lan rũ mi mắt che khuất con ngươi đen láy, y khẽ mím môi, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng khí lạnh tỏa ra từ người y vẫn khiến Tề Hạo Miểu sợ hãi theo bản năng.

Thẩm Gia Lan mở miệng: “Cậu muốn nói gì?”

Tề Hạo Miểu: “…”

Tề Hạo Miểu không muốn nói gì, cũng không dám nói, vội để Trác Khiêm đỡ lấy cậu ta, giống như cái đuôi chó kè kè theo Trác Khiêm tránh đi.

Lúc đi qua sân tập, Trác Khiêm cầm lòng không đặng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Thẩm Gia Lan vẫn đứng đó, hướng mặt về phía này, ánh mắt không hiểu có ý gì vừa hay dừng trên người cậu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thân thể Trác Khiêm bỗng cứng đờ.

Cũng may là Thẩm Gia Lan cau mày, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Thẩm Gia Lan bình ổn lại tâm trạng, đang định rời đi thì bất chợt nhìn thấy bóng dáng Yến Thư Dương đang đến gần. Y nhớ tới chuyện vô tình nghe được lúc đi ngang qua vừa nãy, khuôn mặt vốn khó ở tối đen lại.

Yến Thư Dương hiểu rõ Thẩm Gia Lan, nhìn một cái là biết vừa có chuyện không hay đã xảy ra, hắn bước đến, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Sắc mặt cậu khó coi quá.”

Thẩm Gia Lan để ý thấy Yến Thư Dương đang tới gần, nhăn mày né ra một đoạn.

Yến Thư Dương thấy rõ động tác chẳng thèm giấu diếm của Thẩm Gia Lan, không để tâm, hắn tự giác lùi ra sau, thấy đôi mày nhíu chặt của Thẩm Gia Lan thoáng nới lỏng, mới lên tiếng: “Hồi nãy lúc đến tớ thấy cậu đang nói chuyện với hai người, một người là Trác Khiêm?”

Thẩm Gia Lan gật đầu.

“Trác Khiêm cậu ấy…” Yến Thư Dương ngập ngừng, “Lại làm phiền cậu sao?”

Thẩm Gia Lan biết Yến Thư Dương hiểu lầm, cứ coi như y vẫn luôn không có hảo cảm gì với Trác Khiêm, nhưng cũng không tùy tiện hất nước bẩn lên người Trác Khiêm. Hiếm khi chịu giải thích: “Tôi đi ngang qua bắt gặp bọn họ, nói vài câu.”

Yến Thư Dương cười hỏi: “Nói gì vậy?”

Không nhắc còn đỡ, nhắc tới chuyện này, Thẩm Gia Lan lập tức thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ. Y không trả lời, quay đầu bỏ đi, mới đi được hai bước, chợt nhìn thấy sách của Trác Khiêm đang đặt trên bậc thang.

Thế là y lại nhớ tới mấy câu lúc nãy nghe được, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận không tên.

Y sải bước về phía trước, nhấc chân đá cuốn sách tài liệu kia.

Cuốn sách bị đá đến trước lan can của nấc thang cuối cùng, cuốn sách đáng thương hé mở ra trang thứ nhất, chỗ trống trên trang giấy trắng có viết hai chữ “Trác Khiêm” đẹp đẽ.

Thẩm Gia Lan không thèm liếc nhìn cuốn sách kia một cái, không quay đầu, cứ thế đi mất.

Để lại Yến Thư Dương một mình đứng trên bậc thang. Hắn chầm chậm thu lại nụ cười, mặt vô cảm nhìn cái tên trên sách. Một lúc lâu sau, hắn bước xuống bậc thang, nhặt cuốn sách kia lên.



Giác quan thứ sáu nói cho Trác Khiêm biết, chắc chắn là Thẩm Gia Lan nổi giận rồi, hơn nữa còn cực kỳ tức giận, thậm chí có khả năng tức quá lại tới gây hấn với cậu và Tề Hạo Miểu.

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy tuyệt vọng.

Cậu thật lòng không muốn xung đột với Thẩm Gia Lan đâu!

Tề Hạo Miểu với dây thần kinh còn dày hơn cột điện không lo xa được tới vậy. Một bên eo cậu ta bị va đập bầm tím, khi được giáo viên y tế bôi thuốc cho, cậu ta đau nhăn mặt nhăn mày, gào còn to hơn đám khỉ trên núi Nga Mi.

Đợi giáo viên y tế rời khỏi, Tề Hạo Miểu lo sợ nói với Trác Khiêm: “Ánh mắt Thẩm Gia Lan đáng sợ quá ba má ơi. Trông hệt phản diện biến thái trong phim. Cậu từng xem Hannibal chưa? Lúc Hannibal muốn giết người thì ánh mắt y chang cậu ta.”

Kinh thật.

Thế giới này có cả Hannibal cơ à.

Trác Khiêm ngồi trên ghế, sầu não nói: “Cậu biết cậu ta đáng sợ rồi, còn chọc cậu ta?”

Tề Hạo Miểu gãi đầu, oan ức: “Tại tôi giận quá mất khôn thôi mà. Cậu nhìn vết bầm trên eo tôi nè, đau chết mất!”

Trác Khiêm biết Tề Hạo Miểu đau nhường nào.

Bên hông cậu cũng có về bầm hòm hòm cỡ đó. Cuối tuần trước bị va phải ở trung tâm bảo hành, tới giờ vẫn còn chưa tan, chạm nhẹ thôi cũng đau.

Cơ mà đau cũng tốt, để Tề Hạo Miểu đau cho nhớ!

“Giờ thì biết đau? Ban đầu đừng làm.” Trác Khiêm nói, “Sau này đừng ăn nói linh tinh nữa.”

Tề Hạo Miểu phản ứng lại: “Cậu không tin lời tôi? Cậu không tin thì cứ lên diễn đàn tìm tên Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan, bao nhiêu người đều nói như vậy!”

Đương nhiên là Trác Khiêm tin, cậu không chỉ tin, mà còn biết rõ quá trình yêu đương sau này của Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan. Thậm chí cậu còn nhớ rõ nụ hôn đầu tiên của họ là xảy ra ở đâu——một cái hang động tối thui.

Nhưng bây giờ tình cảm giữa Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan vẫn chưa nảy sinh. Thẩm Gia Lan cũng rất ghét người khác ghép đôi y với người cùng giới. Cho nên, đám lót đường như bọn họ trốn được bao xa thì trốn, đừng có dính líu tới mấy chuyện này.

“Mấy cái tin đồn thôi, đừng tin là thật. Không phải có rất nhiều người nói tôi đang theo đuổi Yến Thư Dương đấy sao?” Trác Khiêm đứng lên, đi đến trước giường bệnh, một tay đặt tên bả vai Tề Hạo Miểu, “Cậu thấy tôi giống thích Yến Thư Dương à?”

Tề Hạo Miểu chống cằm nhìn kỹ gương mặt ung dung của Trác Khiêm, sau đó gật đầu thật mạnh: “Cậu đúng là mê chết Yến Thư Dương.”

Trác Khiêm: “…”

Ngay cả lót đường như Tề Hạo Miểu cũng nhìn ra, rốt cuộc là nguyên chủ biểu hiện rõ ràng cỡ nào vậy!

Trác Khiêm không muốn nói chuyện, xoay người rời đi.

Tề Hạo Miểu ở phía sau gọi với: “Ê, cậu đi đâu đấy?”

“Đi học thể dục.”

“Vậy thì nhớ phải đi tìm tên Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan trên diễn đàn đó.”

“…”

Tìm cái cục cớt…

Ok, cậu cũng có hơi tò mò, nhưng cậu không có điện thoại hu hu hu…

Nhưng vấn đề không phải chỗ đó, vấn đề là quả nhiên Thẩm Gia Lan nổi giận rồi.

Hai ngày sau đó, Trác Khiêm lại vô tình gặp Thẩm Gia Lan trên hành lang vài lần. Nhưng lần nào Thẩm Gia Lan thấy cậu cũng đều sầm mặt quay đầu bỏ đi, như thể liếc nhìn thêm một cái cũng làm ô uế đôi mắt y không bằng.

Trác Khiêm rất chi là bất lực, để không ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm Gia Lan, đành phải cố né Thẩm Gia Lan hết mức có thể.

Biết sao được, thụ chính là to nhất.

Hai ngày này đều rầu rĩ vì Thẩm Gia Lan, Trác Khiêm còn quên mất cả kế hoạch đi nhuộm tóc.

Sáng thứ bảy, Trác Khiêm cố tình mượn một chiếc mũ lưỡi trai từ Kiều Kiệt. Từ trường xuất phát đến địa chỉ mà Thẩm Liên đã báo cho cậu——cậu chưa nhận được điện thoại, liên lạc với Thẩm Liên cũng là mượn điện thoại của Kiều Kiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK