Trác Khiêm khó hiểu ngẩng đầu.
Kiều Kiệt khiếp sợ nói: “Đã là lúc nào rồi? Sao cậu còn làm bài nữa?”
Trác Khiêm nói: “Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm.”
Đôi mắt Kiều Kiệt trợn tròn, quan sát Trác Khiêm kỹ lưỡng một lần, trong miệng lầm bầm: “Không phải chứ? Đã qua bao lâu rồi mà con ma ám trên người cậu vẫn chưa đi à?”
Trác Khiêm: “…”
Lúc này, Lạc Trạch ngồi cùng bàn cũng quay đầu qua, nhìn cuốn sách tham khảo chi chít chữ nhỏ dưới tay Trác Khiêm, nhớ đến câu hỏi của Trác Khiêm trước kỳ nghỉ, bèn hỏi: “Cậu thật sự có ý định giành học bổng sao?”
Trác Khiêm cười khổ: “Tôi thiếu tiền.”
Đây không phải lần đầu bọn Lạc Trạch nghe Trác Khiêm nói thiếu tiền. Nhưng là lần đầu tiên nhìn nhận thẳng vào vấn đề này. Trước đó họ vẫn luôn cho rằng Trác Khiêm đang nói quá. Mới tháng trước, bọn họ phát hiện chất lượng sinh hoạt của Trác Khiêm giảm xuống đáng kể. Thậm chí đi căng tin ăn cũng chỉ mua mấy món rẻ tiền.
Kiều Kiệt và Lạc Trạch nhìn nhau, Lạc Trạch ngầm hiểu mở lời: “Có thể hỏi cậu cần tiền để làm gì không?”
Kiều Kiệt tiếp lời: “Nếu không phải là số tiền lớn, thì bọn tôi có thể hùn nhau cho cậu mượn. Cậu vẫn là học sinh, trẻ vị thành niên, không thể mãi làm thêm bên ngoài được.”
Nghe vậy, Lý Gia Nhiên đang vọc điện thoại cũng chen mồm nói: “Tôi cũng có để dành một ít tiền tiêu vặt, có thể cho cậu mượn, không cần phải trả liền đâu.”
Trác Khiêm biết không tự dưng mà họ nói ra những lời này, chắc hẳn đã lén bàn bạc với nhau.
Cậu chưa từng nghĩ đến mình có thể kết bạn ở thế giới này. Xung quanh có quá nhiều người không bình thường. Thế cho nên, cậu chỉ đành thôi miên bản thân đối xử với những người này như những nhân vật trong sách mà thôi. Nhưng lời bọn Lạc Trạch nói khiến cậu chân chính cảm nhận được bọn họ không chỉ đơn giản là nhân vật trong sách, bọn họ đều là những người bạn sẵn lòng trao gửi thiện ý đến cậu.
Trác Khiêm vô cùng cảm động, sau đó khéo léo từ chối.
Lạc Trạch khó hiểu: “Không phải cậu thiếu tiền sao?”
“Cứu người gặp hoạn nạn chứ không cứu người nghèo.” Trác Khiêm biết ơn nói, “Tôi nhận được lòng tốt của các cậu rồi.”
Lý do quan trọng hơn khiến cậu từ chối chính là, cậu sắp nhận được tiền.
Đám người Trịnh Thiện vẫn còn nợ cậu một số tiền lớn.
Cậu không đề cập đến chuyện trả tiền, Trịnh Thiện liền coi như không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả Ngô Mạn cũng giống như quên mất vậy. Rõ ràng đã xem mail mà cậu gửi tới, lại không thèm đề cập đến một chữ.
Cậu phải nhanh chóng lấy lại số tiền đó thôi.
Nhắc mới nhớ, thứ sáu tuần này có buổi họp phụ huynh. Cậu không muốn hai vợ chồng Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã đến tham dự, nhưng không thể không có người dự được, nghĩ tới nghĩ lui, cậu bắt đầu sầu não.
Tiếc thay, dù đã sầu não một lúc lâu, Trác Khiêm vẫn không nghĩ ra người nào phù hợp. Tiết tự học, cậu nhìn Kiều Kiệt ở bàn trước, phát hiện Kiều Kiệt cứ chôn đầu hí hoáy viết viết, không biết đang viết cái gì.
Trác Khiêm vỗ lưng Kiều Kiệt.
Kiều Kiệt sợ đến mức ngồi thẳng dậy, tưởng rằng giáo viên tới, lén la lén lút quay đầu nhìn lại, không nhìn thấy bóng dáng giáo viên đâu, bấy giờ mới khẽ thở phào, hướng người về phía Trác Khiêm: “Hồi nãy cậu vỗ lưng tôi à?”
Trác Khiêm bị phản ứng của cậu ta chọc cười: “Là tôi.”
“Hầy, tôi cứ tưởng là giáo viên tới.” Kiều Kiệt khoa trương vỗ ngực nói, “Làm tôi sợ muốn chết!”
Trác Khiêm hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Kiều Kiệt gãi đầu, gương mặt bị phơi đen do chuyến du lịch lộ ra nụ cười ngại ngùng: “Tôi thấy cậu nghiêm túc học tập dữ quá, mình ngồi chơi suốt cũng thấy ngại. Cho nên lấy sách đáp án ra đối chiếu tí.”
Trác Khiêm khựng lại, hỏi tiếp: “Tại sao phải sợ giáo viên tới?”
“…” Kiều Kiệt như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên vỗ đầu, “Ờ ha, tôi đường đường chính chính học hành, có gì mà phải sợ!”
Trác Khiêm cạn lời.
“Do lén chơi điện thoại riết thành thói quen ấy mà. Nỗi sợ giáo viên đã khắc vào trong xương tủy.” Kiều Kiệt cười he he, “Đúng rồi, cậu tìm tôi làm gì?”
Nhắc đến chuyện này, Trác Khiêm phiền nào bụm mặt: “Sắp họp phụ huynh, cậu tính sao giờ?”
Kiều Kiệt: “…”
Mới nãy ai không thèm quan tâm chuyện họp phụ huynh đấy? Giờ mới phản ứng à. Cung phản xạ này chắc cũng dài cỡ vòng quanh Trái Đất ba vòng rồi thắt thêm cái nơ bướm nữa quá.
Mắng trong lòng xong, Kiều Kiệt vẫn đáp: “Chắc chắn là không thể để ba tôi tới được. Nếu ba tôi thấy bài thi của tôi, kiểu gì về nhà cũng đánh gãy chân tôi mất. Mẹ tôi cũng không được, bà ấy lắm mồm lắm, có khi vừa quay đầu một phát là bán đứng tôi ngay. Tôi định nhờ anh họ đến. Anh họ hiểu rõ cái nết tôi mà, cũng đồng ý giúp tôi giấu ba mẹ.”
Nghe nói thế, Trác Khiêm chìm vào suy tư.
Kiều Kiệt giơ tay búng một cái trước mắt cậu: “Nhà cậu ở thành phố Q mà nhỉ? Lần này người nhà cậu có tới không? Tôi nhớ cô Trương nói nếu lần này người nhà cậu còn không tới nữa thì sẽ đến thăm tận nhà đấy.”
Trác Khiêm lập tức suy sụp xụ mặt.
Hồi nãy cậu còn đang suy nghĩ rốt cuộc nguyên chủ đối phó phụ huynh kiểu gì. Không ngờ tới là vứt mớ hỗn độn này lại cho cậu, cậu phải nghĩ ra cách mới được.
Trác Khiêm ngẫm nghĩ, mới nói: “Tôi cũng nhờ anh họ đến.”
Kiều Kiệt vừa định hỏi anh họ nào, bất chợt nghe Lạc Trạch thì thầm: “Cô tới.”
Đầu óc Kiều Kiệt còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã quay phắt lại theo phản xạ có điều kiện, đồng thời cầm bút giả vờ nghiêm chỉnh viết bài.
Trác Khiêm dở khóc dở cười.
Ngẩng đầu nhìn lại, cô Trương chủ nhiệm lớp quả thật bước vào từ cửa trước. Cô vừa mới họp về, dáng vẻ mệt mỏi, thở hồng hộc đặt giáo án lên bục giảng, ánh mắt đảo qua phía dưới, nhanh chóng dừng lại trên người Trác Khiêm.
“Bạn học kia.” Cô Trương chỉ vào Trác Khiêm, “Bây giờ là giờ học, không được đi lung tung, nhanh về lớp em đi.”
Giọng nói vừa dứt, các bạn học lập tức giống như tiếng trống truyền âm, lần lượt từng tốp quay đầu nhìn theo phương hướng mà cô Trương đang chỉ, cuối cùng nhất trí dừng ở trên người Trác Khiêm.
Lạc Trạch vội thụi khuỷu tay vào Trác Khiêm.
Trác Khiêm còn đang suy nghĩ vài chuyện, ngơ ngác chớp mắt, mới ngẩng đầu nhìn sang Lạc Trạch.
Lạc Trạch nói: “Cô Trương gọi cậu đó.”
Trác Khiêm lại nhìn về phía cô Trương.
“Bạn học kia, nhanh về lớp em…” Cô Trương nói nửa chừng, bỗng khựng lại, dụi mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trác Khiêm, “Gì? Trông giống Trác Khiêm.”
Cả lớp cười xòa.
“Cô Trương, là Trác Khiêm đấy ạ.”
“Không ngờ ngay cả cô Trương cũng không nhận ra. Thật ra tôi mới nhìn Trác Khiêm cũng giật cả mình, còn tưởng anh đẹp trai nào mới chuyển trường tới nữa chứ.”
“Cơ mà nói thật, Trác Khiêm nhuộm về tóc đen y như biến thành một người khác.”
Trác Khiêm cũng xấu hổ đứng lên: “Cô Trương, em nhuộm tóc lại rồi.”
Vẻ mặt cô Trương ngạc nhiên, ánh mắt dừng lên trên mặt Trác Khiêm một lúc, ngay sau đó vẫy tay ý bảo cậu ngồi xuống.
Kiều Kiệt lợi dụng hỗn loạn xoay người, tựa vào bàn Trác Khiêm, hai mắt sáng quắc nhìn cậu chòng chọc: “Thấy chưa? Không ai nhận ra cậu hết. Sao cậu không nhuộm tóc lại sớm hơn hả? Có khi số lượng con gái mê đắm cậu còn nhiều hơn Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương ấy chứ.”
Trác Khiêm nghiêm trang đáp: “Nếu tôi không che giấu giá trị nhan sắc của mình một tí, thì sao có thể hòa hợp với cậu được đây?”
Kiều Kiệt: “… Phắn.”
Cậu ta tức muốn hộc máu xoay người lại.
Sau giờ học, cô Trướng bước tới gõ bàn học Trác Khiêm: “Em đến văn phòng cô một lát.”
Trác Khiêm đi theo cô Trương vào văn phòng, nhìn cô Trương ngồi xuống bàn làm việc, kế đó hỏi cậu: “Thứ sáu này sẽ tổ chức họp phụ huynh. Cô hiểu cho gia cảnh nhà em, nhưng không thể vắng họp mãi được. Nếu em không tiện mở miệng, cô sẽ thay em nói chuyện với gia đình.”
Trác Khiêm không ngờ cô Trương gọi cậu vì chuyện này, vội vàng lắc đầu nói: “Cô Trương, em đã bàn với gia đình rồi ạ, đến lúc đó anh họ em sẽ tới.”
“Anh họ em?” Cô Trương suy nghĩ chốc lát, nhanh chóng nhớ ra đúng là trong nhà Trác Khiêm có một người anh họ, “Anh họ em bao nhiêu tuổi?”
“Đã thành niên rồi ạ.” Trác Khiêm nói, thở dài, “Cô Trương, cô cũng biết hoàn cảnh gia đình em khá đặc biệt. Chú thím em đều bận kiếm tiền, không có thời gian chăm lo cho bọn em. Từ nhỏ anh họ đã chịu trách nhiệm chăm em và em họ. Vốn dĩ em muốn nhờ chú em đến, nhưng chú em bảo anh họ đến thay ạ.”
Cô Trương bất giác cau mày. Trác Khiêm không nhập học thông qua thủ tục bình thường, bởi vậy nên cô chỉ biết cha mẹ Trác Khiêm mất sớm, được chú thím nuôi lớn, chứ không biết hoàn cảnh gia đỉnh Trác Khiêm như thế này.
Nhưng nghe vậy, cô vẫn thấy hơi nghi ngờ: “Chú thím em đang làm công việc gì? Dù bận rộn cũng không thể bỏ mặc đám trẻ được.”
Trác Khiêm rũ mắt, biểu cảm trộn lẫn sầu bi: “Chú em dọn gạch ở công trường.”
Cô Trương: “…”
Trác Khiêm: “Thím em mỗi sáng bán đồ ăn sáng bên lề đường.”
Cô Trương: “…”
Trác Khiêm sực nhớ ra gì đó, bổ sung một câu: “À đúng rồi, mỗi cuối tuần thím em còn làm giúp việc cho người ta nữa.”
Cô Trương: “…”
Cô Trương nhớ rõ cấp trên đã nhét Trác Khiêm vào nói đứa nhỏ này là họ hàng của một người bạn của phó hiệu trưởng. Gia đình có quyền có thế, hơn nữa điều kiện ăn, mặc, ở thường ngày của Trác Khiêm không hề giống một đứa trẻ nhà nghèo tí nào… Sao tự dưng thay đổi lớn đến thế?
Thậm chí cô còn nghi ngờ Trác Khiêm đang cố tình nói dối lừa mình. Nhưng bộ dạng Trác Khiêm trông không giống như đang nói dối. Cậu rũ mi mắt, trông vô cùng chán nản.
Cô há miệng, rốt cuộc vẫn không đành lòng nói ra những lời chất vấn. Cô nghĩ kỹ lại, hình như cấp trên bảo người giàu có kia là họ hàng của phó hiệu trưởng, không phải gia đình của Trác Khiêm.
“Bảo anh họ em tới cũng được, em nhớ nói với em họ một tiếng trước, đến lúc đó cô sẽ nói chuyện riêng với anh họ em.”
Trác Khiêm vội gật đầu như mổ thóc.
Cậu tưởng đã hết chuyện, chào cô Trương định rời đi, kết quả lại bị cô Trương gọi lại.
“Còn một chuyện nữa.” Cô Trương nói, “Trường dự định tháng sau sẽ tổ chức đi chơi xa. Địa điểm dự kiến là gần núi Thanh Bạch. Cô nhớ em từng nói đã từng đến núi Thanh Bạch?”
Trác Khiêm đứng hình.
Vương Tử thấy thế, vội ra giải thích: “Theo tôi được biết, núi Thanh Bạch là một địa điểm du lịch. Nhưng khu danh lam thắng cảnh trên đỉnh núi không mở cửa cho nhiều người, cần phải hẹn trước chờ tới lượt.”
Trác Khiêm hỏi Vương Tử: “Nguyên chủ từng đến núi Thanh Bạch?”
“Chưa từng.” Vương Tử lúng túng nói, “Chắc là khoác lác.”
Trác Khiêm: “…”
Cô Trương thấy Trác Khiêm im lặng, cho rằng cậu ngầm thừa nhận, nói tiếp: “Em từng nói em quen biết người phụ trách khu thắng cảnh trên Thanh Bạch. Lần này em có thể giúp cô liên hệ họ được không?”
Trác Khiêm: “…”
Hóa ra lại là một cái của nợ khác do nguyên chủ để lại.
Cậu vốn không hề quen biết người phụ trách khu thắng cảnh nào cả, đương nhiên không thể giúp liên hệ, chỉ là không biết nên từ chối như thế nào cho phải.
Đương lúc Trác Khiêm đang vô cùng rối rắm, sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói dửng dưng: “Thưa cô, em cũng quen biết người phụ trách đó. Em có thể liên hệ với người phụ trách đó cùng cậu ấy không ạ?”
Trác Khiêm quay phắt lại, nhìn thấy Thẩm Gia Lan đứng sau cậu, mí mắt rủ xuống, mặt vô cảm nhìn cậu.
Thẩm Gia Lan đi đường không phát ra tiếng động, không biết y đã đến đây từ khi nào, càng không biết lúc nãy y có nghe thấy gì hay không.
Trác Khiêm nhớ lại những lời mình đã nói vừa nãy, lập tức toát mồ hôi lạnh cả người——hình như cậu đã nói toẹt hết hoàn cảnh gia đình với cô Trương…
Cậu hiểu tính cô Trương, chắc chắn cô Trương sẽ không đi rêu rao chuyện riêng tư của học sinh, nhưng Thẩm Gia Lan thì chưa chắc.
Cậu nuốt khan, hỏi Vương Tử: “Cậu nói xem, nếu mọi người biết tôi không phải người giàu gì, mà chỉ là một đứa nghèo hèn, thì sẽ ra sao?”
Vương Tử nói: “Cậu thử ngẫm lại những lời nói khoe khoang, khoác lác của nguyên chủ trước đây đi.”
Trác Khiêm im lặng.
Vương Tử nói tiếp: “Cậu sẽ chào đón tháng ngày của cái chết xã hội.”