Ánh mắt Thẩm Gia Lan sắc lạnh, không nói một lời, đột ngột bẻ ngược tay Ninh Phong hướng ra ngoài, cánh tay Ninh Phong bị xoắn vặn vẹo.
Cơn đau chưa từng có lập tức xâm chiếm não bộ Ninh Phong. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã phát ra tiếng hét thảm thiết trước.
Mặt Ninh Phong cắt không còn giọt máu, trán đẫm mồ hôi lạnh. Cậu ta đau đến mức hàm răng va lập cập, liều mạng vùng vẫy khỏi tay Thẩm Gia Lan.
“Đau, đau quá! Đau chết tôi!” Ninh Phong bất chấp hình tượng kêu la, “Thẩm Gia Lan, cậu thả tay tôi ra!”
Tiếng kêu la thảm thiết thu hút sự chú ý của các bạn trong lớp.
Những bạn học không quan tâm sự đời tập trung học hành trước đó không lâu cũng đua nhau ra khỏi lớp hóng hớt sau khi nghe thấy tiếng la hét.
“Vụ gì vậy? Thẩm Gia Lan và Ninh Phong đánh nhau ư? Không phải bọn họ là bạn tốt à?”
“Bạn tốt cái đếch gì. Cùng lắm là Ninh Phong lấy Yến Thư Dương làm cầu nối dám lên Thẩm Gia Lan thôi. Nghe nói bao nhiêu sản nghiệp trong nhà Ninh Phong đều phải dựa dẫm vào nhà họ Thẩm. Cả nhà họ Ninh đều trông cậy vào mối quan hệ tốt đẹp giữa Ninh Phong và Thẩm Gia Lan đấy.”
“Cậu thấy quan hệ giữa bọn họ thế này là tốt dữ chưa?”
“Chắc là Ninh Phong làm phật lòng Thẩm Gia Lan chỗ nào rồi. Cơ mà đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Gia Lan giận dữ với Ninh Phong đến mức này. Hồi trước dù có mất kiên nhẫn cũng không động tay với Ninh Phong.”
Có người chen chúc trước cửa lớp, có người chen chúc bên cửa sổ, có người đứng xúm lại hai bên hành lang…
Thoáng chốc, xung quanh túm tụm bao nhiêu cái đầu hóng drama.
Thẩm Gia Lan tựa như không nghe thấy tiếng bàn tán của những người đó. Y cũng chẳng quan tâm có to chuyện hay không, dù sao trời có sập xuống thì y vẫn sẽ bình yên vô sự.
Y chỉ nhìn chòng chọc Ninh Phong không hề chớp mắt, trên cánh tay trắng nõn đang tóm lấy cổ tay Ninh Phong nổi gân xanh, y nói: “Trước đây cậu làm đủ thứ chuyện dưới danh nghĩa của tôi, tôi đã nhắm mắt làm ngơ rồi. Bây giờ cậu còn muốn đánh người của tôi?”
Ninh Phong vô thức lắc đầu, cậu ta đau đớn run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn, suýt thì không đứng vững.
Nhưng Thẩm Gia Lan vẫn không có ý định buông tha cho cậu ta như cũ. Giọng nói trầm đến mức khiến cậu ta rùng mình, “Không cần cái tay này nữa à?”
Ninh Phong bị nỗi sợ hãi như thủy triều nhấn chìm, không thể thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu liên tục.
Khoảnh khắc này, cậu ta tin chắc rằng, nếu không có ai ngăn cản, Thẩm Gia Lan chắc chắn sẽ bẻ gãy tay cậu ta một cách tàn nhẫn.
Thẩm Gia Lan có đủ sức mạnh, cũng có đủ quyền lực để bẻ gãy tay cậu ta vẫn không phải gánh chịu bất cứ hậu quả nào. Trên hết là, lời Thẩm Gia Lan nói không có vẻ gì là đang đùa.
Cứu với! Ai đó cứu cậu ta với!
Ngay khi Ninh Phong sắp bị nỗi tuyệt vọng bao trùm, cuối cùng đã có người đứng ra, kéo tay Thẩm Gia Lan. Người đó khẽ khuyên nhủ: “Gia Lan, bao nhiêu người đang nhìn đấy.”
May quá, là Yến Thư Dương!
Ninh Phong đột nhiên cảm thấy giống như người sắp chết đuối ôm được một khúc gỗ trôi dạt, kích động kêu tên Yến Thư Dương.
Yến Thư Dương nhìn gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh của Ninh Phong, chuyển ánh mắt lên mặt Thẩm Gia Lan đang lạnh lùng nhìn hắn. Hắn hơi cau mày, không đồng tình mà nói: “Gia Lan, chúng ta đều là bạn bè với nhau, cậu hơi quá đáng rồi.”
Thẩm Gia Lan nghe vậy, cong khóe môi cười chế giễu: “Giờ mới biết nói tôi quá đáng? Vừa nãy cậu đã làm gì? Lúc người bạn này của cậu định đánh người thì cậu bàng quang đứng nhìn?”
Yến Thư Dương nghe hiểu Thẩm Gia Lan đang nhắc đến chuyện Ninh Phong muốn đánh Trác Khiêm lúc nãy, tức thì nhíu chặt mày hơn.
Không biết có phải hắn nghĩ nhiều hay không. Chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy Thẩm Gia Lan đang bênh vực kẻ yếu vì Trác Khiêm?
Thẩm Gia Lan không phải kiểu thích xen vào chuyện của người khác, hơn nữa Thẩm Gia Lan rất ghét phiền phức.
Bên cạnh đó phải nói lại, đối với chuyện vừa mới xảy ra, Yến Thư Dương cảm thấy oan uổng quá. Hắn không ngờ Ninh Phong và Trác Khiêm lại hệt như kẻ thù, vừa chạm mặt đã cãi vã, từ cãi vã thành đánh lộn.
Không phải Yến Thư Dương không can thiệp, chỉ là sự việc xảy ra quá nhanh, khi hắn định ngăn cản thì Thẩm Gia Lan từ đâu xuất hiện đã giành trước.
Nhưng đây cũng là lỗi của hắn, mặc dù bị Thẩm Gia Lan nói móc thì cũng đành phải nhận.
“Cậu buông tay Ninh Phong ra trước được không? Nếu cứ tiếp tục thế này thì cậu sẽ bẻ gãy tay cậu ấy thật đó.”
Nào ngờ Thẩm Gia Lan nhướng mày không đồng ý, giọng điệu cương quyết ngang ngược một cách vô lý: “Vừa hay cái tay này của cậu ta chỉ làm được mấy chuyện không giống con người, gãy thì thôi.”
Yến Thư Dương: “…”
Ninh Phong nghe thấy lời này, người lúc nào cũng lo giữ thể diện cũng bị dọa khóc tại chỗ: “Thẩm Gia Lan, có gì thì từ từ nói, cậu đừng kích động… A Dương! Cậu khuyên giúp tôi với!”
Ngoại trừ tiếng kêu la khóc lóc của Ninh Phong, xung quanh còn truyền đến tiếng xì xào thảo luận hết đợt này đến đợt khác, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Yến Thư Dương nhức nhức cái đầu, hắn cũng lo Thẩm Gia Lan sẽ kích động, dù sao bản thân Thẩm Gia Lan cũng không giữ được lý trí bao lâu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể giải thích: “Hồi nãy Trác Khiêm đến lớp tìm tớ, trùng hợp là tớ và Ninh Phong đều ở bên ngoài, Ninh Phong mới gọi Trác Khiêm. Sau đó bọn họ cãi vã vài câu, thật ra không phải chuyện lớn gì đâu. Nhưng cậu cứ thế này thì sẽ làm to chuyện thật đấy.”
Không ngờ lời này vừa dứt, sắc mặt Thẩm Gia Lan lập tức biến đổi, bỗng quay phắt đầu nhìn về phía Trác Khiêm, thậm chí biểu cảm còn âm u hơn vừa rồi.
Trác Khiêm cũng đang hóng hớt giật mình.
Giọng Thẩm Gia Lan trầm xuống: “Cậu đến tìm Yến Thư Dương?”
“Không không không!” Trác Khiêm lắc đầu như trống bỏi, “Tôi không đến tìm Yến Thư Dương, tôi đến tìm cậu!”
Nghe vậy, Yến Thư Dương thắc mắc: “Không phải cậu đến tìm tôi sao?”
Vẻ mặt Thẩm Gia Lan vẫn nhăn nhó như cũ, nhìn chằm chằm Trác Khiêm: “Cậu ta nói cậu đến tìm cậu ta.”
“…” Trác Khiêm cực kỳ bực bội, cậu ghét Yến Thư Dương nói dối trắng trợn muốn chết mất. Cậu nói mình đến tìm Yến Thư Dương hồi nào? Cậu không hề nói gì cả! Tự luyến cũng vừa vừa thôi chứ!
Trác Khiêm không muốn Thẩm Gia Lan hiểu lầm, xua tay chối như cái cần gạt nước, vội vàng giải thích cho sự trong sạch của bản thân: “Không phải tôi đã gửi tin nhắn WeChat cho cậu rồi đấy sao? Tôi còn gọi cho cậu nữa. Cậu không trả lời tin nhắn, cũng không nghe máy, tôi đành đến lớp tìm cậu.”
Ánh mắt của Yến Thư Dương đầy sự nghi hoặc, hắn chăm chú quan sát Trác Khiêm, như thể không nhận ra Trác Khiêm vậy, “Cậu không đến tìm tôi thật sao?”
Ninh Phong đang ăn đau cũng chen mồm: “Rõ ràng là mày đến tìm A Dương, đừng có chối. Mày lừa người khác chứ không lừa được chính mình!”
Yến Thư Dương nói: “Tôi tưởng cậu đến tìm tôi.”
Ninh Phong hét lớn: “A Dương, cậu ta đến tìm cậu!”
“Đủ rồi! Mấy người đủ rồi!” Trác Khiêm không nhịn nổi nữa, cắt ngang cuộc đối thoại hỗn loạn giữa Yến Thư Dương và Ninh Phong. Cậu tức muốn hộc máu nhìn sang Yến Thư Dương, “Cậu tỉnh táo lại giùm đi. Trước kia tôi đến tìm cậu, sau này cũng chỉ được đến tìm mình cậu thôi sao? Thẩm Gia Lan còn không tự luyến bằng cậu. Nếu rảnh quá thì soi gương lại đi, cậu có phải nhân dân tệ đâu mà ai cũng phải yêu thích cậu.”
Hình như Yến Thư Dương bị lời Trác Khiêm dọa ngu người, biểu cảm đơ ra, há miệng, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng.
Trác Khiêm đánh rớt tay Yến Thư Dương đang kéo tay Thẩm Gia Lan, tự mình nắm lấy, lôi Thẩm Gia Lan về phía mình.
“Tôi đến tìm Thẩm Gia Lan, không phải đến tìm cậu. Hai người các cậu thích đi đâu thì đi đi.”
Nói xong mấy câu này, Trác Khiêm không thèm quay đầu lại kéo Thẩm Gia Lan rời đi.
Nhưng đám người tụ tập trên hành lang quá đông, bọn họ chen lúc một lát mới thoát khỏi.
Qua trò hề này, mọi người đều tự hiểu không báo giáo viên. Giỡn vừa thôi, nếu báo giáo viên xong bị mấy mấy người đó trả thù thì phải làm sao? Ninh Phong nổi tiếng thù dai.
Bởi vậy, khi giáo viên trong văn phòng nghe tiếng ồn chạy đến kiểm tra thì đám đông đã giải tán gần hết. Ninh Phong cũng được vài bạn học đưa đến phòng y tế kiểm tra thương tích.
Chỉ còn Yến Thư Dương một mình đứng đó.
Hắn vẫn đứng trước lan can ngập nắng, toàn thân tắm trong nắng ấm rực rỡ, nhưng hắn không cảm thấy một chút sự ấm áp nào, trái lại từng ngón tay đang đặt trên thanh lan can đều thấm phải sự lạnh lẽo.
Từ góc độ của hắn, vừa hay có thể nhìn thấy bóng dáng Trác Khiêm kéo Thẩm Gia Lan xuống lầu. Không biết bọn họ định đi đâu, bàn tay Trác Khiêm đang lôi kéo Thẩm Gia Lan chưa từng buông ra.
Mà Thẩm Gia Lan cũng giống như một đứa bé ngoan, tùy ý để Trác Khiêm lôi kéo, hoàn toàn mất đi vẻ tàn nhẫn khi đối diện với Ninh Phong trước đó.
Nếu không tận mắt chứng kiến, Yến Thư Dương tuyệt đối sẽ không bao giờ tin, Thẩm Gia Lan còn có một mặt ngoan ngoãn đến thế.
Những ngón tay đang đặt trên thanh lan can dần siết lại, nắm chặt lan can. Ánh mắt dõi theo hai bóng hình dưới lầu không tha, mãi đến khi bóng người biến mất dưới sự che chắn của tòa nhà.
Gần cửa sổ, hai bạn học đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Ban nãy tao không thấy Trác Khiêm cũng ở đó. Thẩm Gia Lan và Ninh Phong đánh nhau vì Trác Khiêm à?”
“Không phải là đánh nhau, là Thẩm Gia Lan đơn phương xử lý Ninh Phong hiểu không? Cơ mà phải nói lại, không phải Thẩm Gia Lan rất ghét Trác Khiêm sao? Tao cảm thấy quan hệ của hai người họ không tệ lắm nha.”
“Tao không nghĩ Thẩm Gia Lan ghét Trác Khiêm. Cuối tuần trước tao đi xem phim với bạn gái còn vô tình bắt gặp bọn họ. Hai người đó xem cùng một bộ phim với bọn tao, ngồi ngay phía trước.”
“Mày nói thật đó hả?!”
“Ầy, không nói nữa, Yến Thư Dương nhìn kìa.” Nói xong, lại nhỏ giọng thì thầm, “Hồi nãy Yến Thư Dương nhục vãi. Chắc cậu ta không ngờ có ngày Trác Khiêm đổi mục tiêu, chậc…”
–
Trác Khiêm kéo Thẩm Gia Lan xuống lầu mới buông tay ra. Quay đầu thấy đối phương đã khôi phục bình tĩnh, cậu nói cảm ơn.
Nếu Thẩm Gia Lan không xuất hiện đúng lúc, chắc cậu đã bị Ninh Phong đánh rồi.
Thẩm Gia Lan không tiếp lời, vẫn còn đang cấn vấn đề vừa rồi: “Cậu đến tìm tôi chứ không phải Yến Thư Dương thật à?”
Trác Khiêm bực mình, trực tiếp giơ tay lần mò, kiếm điện thoại trong túi Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan không nhúc nhích, để mặc Trác Khiêm sờ soạng trên người y.
Trác Khiêm nhanh chóng sờ thấy điện thoại của Thẩm Gia Lan, bật màn hình, quả nhiên trên màn hình hiển thị năm cuộc gọi nhỡ.
“Cậu nhìn nè!” Trác Khiêm giơ điện thoại lên, “Đều là tôi gọi cho cậu đó, cậu đâu có nghe máy!”
Thẩm Gia Lan nhận lấy điện thoại, lúc này mới thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Trác Khiêm, cuối cùng cũng tin lời Trác Khiêm nói.
Thật ra không thể trách Thẩm Gia Lan đa nghi. Trước kia Trác Khiêm hay chạy tới tìm Yến Thư Dương. Yến Thư Dương không ở trong lớp, cậu sẽ canh trước cửa lớp, ngóng trông chờ đợi đến khi Yến Thư Dương trở lại mới thôi. Đừng nói Thẩm Gia Lan, ngay cả Yến Thư Dương cũng tưởng Trác Khiêm đến tìm mình.
Trác Khiêm không biết Thẩm Gia Lan đang nghĩ gì, bản thân cậu cũng đang xoắn xuýt chuyện Thẩm Gia Lan không nghe máy. Lần nào Thẩm Gia Lan cũng dễ dàng tìm ra cậu, nhưng cậu muốn tìm Thẩm Gia Lan thì khó không khác gì muốn liên lạc với người thời nguyên thủy.
Điện thoại trên người Thẩm Gia Lan giống như đồ trang trí.
Đối với vấn đề này, Thẩm Gia Lan giải thích: “Ban nãy cô Trương lớp các cậu gọi tôi xuống văn phòng bàn chuyện, nên mới không nghe máy.”
Trác Khiêm hỏi: “Cậu chỉnh sang chế độ im lặng sao?”
Thẩm Gia Lan lắc đầu: “Không.”
“Rung?”
“Cũng không.”
Trác Khiêm hiểu rồi, Thẩm Gia Lan biết có người gọi cho y, nhưng chẳng những y không nghe máy mà còn không thèm kiểm tra xem là ai gọi tới.
Tức thì, Trác Khiêm vừa tức vừa buồn cười, “Cậu bận xong cũng không nhìn xem ai gọi cho cậu à?”
Thẩm Gia Lan nói: “Tới lui chỉ có vài người, không muốn nghe điện thoại của bọn họ, lười xem.”
Trác Khiêm: “…”
Ok, cậu phải nhận ra từ sớm mới phải. Thẩm Gia Lan là một học sinh trung học tuổi nổi loạn.
Thế là Trác Khiêm lấy điện thoại của Thẩm Gia Lan, bấm vào giao diện cài đặt nhạc chuông. Cậu muốn cài nhạc chuông riêng cho mình, nhưng điện thoại của Thẩm Gia Lan vốn không có nhạc chuông đặc biệt nào.
Mấy nhạc chuông có sẵn đó quá phổ biến, dễ nhầm lẫn với nhạc chuông của người khác.
Trác Khiêm không rõ bản thân đã nghĩ gì, vậy mà lại mở ghi âm lên.
“Đảng đang kêu gọi cậu! Mau nhận điện thoại của Đảng! Không là khai trừ cậu ra khỏi Đảng!”
Trác Khiêm nói một cách nghiêm túc, thu âm xong nghe lại một lần, mắc cỡ tới mức muốn cong ngón chân cào đất.
Á á á!
Đúng là không nên nghe file ghi âm của bản thân, nghe xong nổi hết cả da gà.
Trác Khiêm thành công tự ghê tởm chính mình, định xóa đi rồi ghi âm lại lần nữa, không ngờ Thẩm Gia Lan đột nhiên giật điện thoại lại.
“?” Trác Khiêm chưa kịp phản ứng, đã thấy trên tay trống không.
Cậu ngẩng đầu lên, Thẩm Gia Lan đã nhanh tay đặt file ghi âm vừa nãy làm nhạc chuông riêng, còn rất chi là ngứa đòn ấn bật file ngay trước mặt Trác Khiêm.
Trong không gian yên tĩnh lại vang vọng giọng nói làm màu của Trác Khiêm.
“Đảng đang kêu gọi cậu! Mau nhận điện thoại của Đảng! Không là khai trừ cậu ra khỏi Đảng!”
Trác Khiêm: “…”
Cậu ớn lạnh, mắc ói tới nơi. Sao lúc ghi âm không nhận ra mình làm màu dữ vậy trời?
Trên biểu cảm lạnh tanh của Thẩm Gia Lan lại lộ ra nụ cười, y nheo đôi mắt quá mức đẹp đẽ kia lại, cánh môi cong lên, quơ quơ điện thoại như khoe khoang: “Không tệ lắm, tôi xài cái này.”
“Không tệ chỗ nào?!” Trác Khiêm mắc cỡ vò đầu, muốn giật điện thoại lại, Thẩm Gia Lan dễ dàng tránh thoát, Trác Khiêm đỏ mặt nói, “Không được! Không được! Cái đó không được! Mắc cỡ quá! Tôi phải ghi âm lại cái khác.”
Thẩm Gia Lan giơ điện thoại lên cao, dù thế nào đi nữa cũng không chịu đưa điện thoại cho Trác Khiêm, cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ tức hộc máu của cậu, thản nhiên nói: “Cái này ổn lắm rồi.”
“Không được! Tôi muốn ghi âm lại!”
Thấy Trác Khiêm kiên quyết đến vậy, Thẩm Gia Lan hơi do dự, “Vậy cậu ghi âm lại đi.”
Trác Khiêm còn tưởng Thẩm Gia Lan sẽ đưa điện thoại cho cậu, tròng mắt như quả nho sáng lên.
Không ngờ giây kế tiếp, Thẩm Gia Lan lại giơ điện thoại lên cao hơn, đôi mắt đen láy mỉm cười cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trác Khiêm, y nói rất hợp lý: “Cậu ghi âm bằng điện thoại của cậu đi. Xong thì gửi cho tôi, nếu hay hơn cái này thì tôi xóa cũ xài mới.”
“…” Trác Khiêm lập tức suy sụp, ánh mắt phê phán.
Thẩm Gia Lan nhướng mày: “Thấy sao?”
“Không thể! Cậu nằm mơ đi!” Trác Khiêm thấy Thẩm Gia Lan không ăn mềm, quyết định chơi cứng, vịn bả vai Thẩm Gia Lan, với tay giật điện thoại.
Rõ ràng Thẩm Gia Lan chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu, nhưng lại như cách một khoảng xa. Chiếc điện thoại bị giơ lên cao cách rất xa Trác Khiêm, dù cho Trác Khiêm cố nhón chân với tay cỡ nào cũng chạm không tới.
Trác Khiêm mệt bở hơi vai, vô cùng nhếch nhác.
Thẩm Gia Lan dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, mặt không đỏ, thở đều đều, thản nhiên nhìn Trác Khiêm quậy. Trác Khiêm mệt mỏi buông tay, y còn quơ quơ điện thoại trước mắt cậu.
Trác Khiêm: “…”
Thẩm Gia Lan tưởng bản thân đang câu cá hả?! Mịa, sao đáng ghét thế!
Trác Khiêm trong cơn giận dữ vứt luôn hình tượng ra chuồng gà. Hóa thành con cá tám chân bám lên người Thẩm Gia Lan. Một tay ôm chặt cổ Thẩm Gia Lan, một tay khác cố gắng với tới chiếc điện thoại đang ở trên cao.
Dường như Thẩm Gia Lan bị sự bất chấp của Trác Khiêm dọa hết hồn. Bàn tay vốn đang chống đẩy vội đỡ bên hông Trác Khiêm, đứng vững, định bụng lôi Trác Khiêm xuống.
“Này! Cẩn thận! Cậu xuống trước đã!”
“Xóa đi! Xóa đi!” Trác Khiêm tiếp tục bò lên trên, làm như bản thân đang bỏ lên một ngọn núi biết di chuyển.
Thẩm Gia Lan một tay giơ điện thoại, một tay kéo Trác Khiêm: “Cậu xuống đã rồi nói.”
“Cậu xóa đi rồi nói!”
Kết quả là không ai chịu nhường ai, hơn thua cao thấp.
Mãi đến khi có một giọng nói nghi ngờ lôi đầu óc Trác Khiêm về: “Trác Khiêm? Các cậu đang làm gì…”
Trác Khiêm hóa đá, quay đầu nhìn lại.
Lạc Trạch đứng phía sau cách đó không xa, trên tay cầm một gói hàng, chắc vừa mới đi nhận chuyển phát nhanh về. Biểu cảm quái dị nhìn nhìn Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan trông như đang đánh nhau lại giống như không đánh nhau.
Chưa bàn đến chuyện tại sao Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan lại ở cùng nhau. Cảm giác duy nhất của Lạc Trạch chính là, tư thế của bọn họ thân mặt quá rồi đó!
Hồi này lúc chưa đến gần, Lạc Trạch nhìn vào còn tưởng một cặp đôi đang lén lút hẹn hò nữa cơ. Chỉ là cậu ta cứ thấy người đưa lưng về phía này trông hơi quen quen nên mới lại gần xem.
Không ngờ tới, người đó là Trác Khiêm thật!
Lạc Trạch ngơ ngạc ôm gói hàng, trong vài giây mà đầu óc đã hiện lên hàng ngàn suy nghĩ.
Không phải Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan bất hòa sao? Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan thông đồng… à không, liên hệ từ khi nào? Rốt cuộc vừa nãy Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan đánh nhau hay đang làm cái gì?
Lạc Trạch chưa kịp đưa ra kết luận, Trác Khiêm sắp nghẹt thở vì xấu hổ nhanh tay nhanh chân leo xuống người Thẩm Gia Lan.
“Ờ, thì, bọn tôi đang nói chuyện.” Trác Khiêm lắp bắp giải thích.
Liệu có ai ôm nhau nói chuyện không? Lạc Trạch nghi ngờ nghĩ thế, cũng thắc mắc nói thành lời.
Trác Khiêm: “…”
Nào ngờ Thẩm Gia Lan lại trang nghiêm gật đầu: “Có, không phải cậu vừa mới thấy rồi sao?”
Trác Khiêm thụi tay vào lưng Thẩm Gia Lan một cái.
Thẩm Gia Lan rên đau, mặt lạnh xuống, thế mà lại không nổi giận. Bình thường ai dám đối xử với y như vậy thì chắc chắn sẽ bị y xách theo cái đao dài 40cm dí chạy năm vòng sân.
Lạc Trạch cứ thấy sai sai chỗ nào, nhưng tạm thời không nghĩ ra. Cậu ta ném mấy suy nghĩ lung tung ra sau đầu, hỏi Trác Khiêm nói chuyện xong chưa?
Trác Khiêm đáp chưa.
Lạc Trạch nói: “Vậy tôi về lớp trước. Sắp vào học rồi, cậu đừng đến muộn.”
Nói xong, đi mất rồi.
Cho đến khi về đến lớp, ngồi lên ghế, nhìn Kiều Kiệt bàn trước đang ôm Lý Gia Lan đùa giỡn ồn ào. Lạc Trạch sực nhận ra——phản ứng vừa nãy của Trác Khiêm quá kỳ lạ.
Thật ra hai thằng con trai ôm nhau đùa giỡn chẳng có gì. Kiều Kiệt còn hay đem chuyện khai trai ra đùa giỡn với bọn họ, đi tắm thì so xem ai lớn hơn. Tình bạn giữa con trai rất đơn giản.
Trái lại, dáng vẻ cuống quít giải thích của Trác Khiêm càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi hơn.
Lạc Trạch nghĩ theo hướng đó, đột nhiên nhận ra hình như bản thân đã phát hiện ra chuyện gì đó rất ghê gớm.
Bên kia, Trác Khiêm nhìn Lạc Trạch đi xa, trái tim treo lơ lửng vẫn chưa thả lỏng lại.
Quay đầu thấy khuôn mặt đã lạnh xuống của Thẩm Gia Lan cũng vẫn chưa dịu xíu nào.
Trác Khiêm bị dọa đã từ bỏ chuyện xóa file ghi âm, còn tự giác duy trì khoảng cách một mét với Thẩm Gia Lan. Cậu nhớ đến mục đích tìm Thẩm Gia Lan, mở miệng hỏi: “Chuyện Dư Vĩ là cậu giải quyết giúp tôi sao?”
Thẩm Gia Lan nói: “Mới nãy cậu chột dạ cái gì?”
“Tôi không có chột dạ.” Trác Khiêm chột dạ đáp, chột dạ đổi chủ đề, “Dư Vĩ nói sau này sẽ không tới làm phiền tôi nữa.”
Thẩm Gia Lan nói: “Nếu không chột dạ, thì tại sao lại leo xuống người tôi nhanh thế?”
Trác Khiêm khựng lại, nén cơn giận phớt lờ lời Thẩm Gia Lan, nói tiếp: “Nếu là cậu đã giúp tôi, tôi muốn nói cảm ơn cậu.”
Thẩm Gia Lan cũng phớt lờ lời Trác Khiêm, liên kết với câu nói trước đó thành một đoạn hoàn chỉnh: “Giả dụ chúng ta ôm nhau thì có sao? Bạn cùng giới ôm nhau có hiếm không? Bạn cậu còn chưa nói gì, cậu lại giải thích trước.”
Mặc dù Trác Khiêm cúi đầu tránh né ánh mắt của Thẩm Gia Lan, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng khí thế áp đảo từ đối phương. Tựa như một cái lồng giam trong suốt bao chặt lấy cậu. Cậu có thể ngửi thấy hơi thở đặc trưng của Thẩm Gia Lan trong không khí.
Nhận ra đối phương đang tiến lại gần, Trác Khiêm lùi về sau theo bản năng, khó khăn mở miệng: “Dư Vĩ…”
“Trác Khiêm.” Thẩm Gia Lan gằn từng chữ một, “Rốt cuộc cậu đang chột dạ cái gì?”
“…”
“Nói.”
Trác Khiêm không muốn nói, đẩy Thẩm Gia Lan ra, không quay đầu chạy mất tăm.
Cậu không dám quay đầu lại nhìn, càng sợ Thẩm Gia Lan đuổi theo. Gần như dùng toàn bộ sức lực chạy một mạch về lớp, vừa đúng lúc chuông vào học vàng lên.
Lạc Trạch vừa lấy sách giáo khoa ra, ngạc nhiên nhìn chàng trai như cơn gió bên cạnh: “Cậu sao vậy?”
“Không sao.” Trác Khiêm thở hồng hộc, “Tôi rất ổn.”
Kiều Kiệt bàn trước đang quàng vai bá cổ Lý Gia Nhiên quay đầu, nghiêm túc nói: “Nhìn cậu bây giờ không ổn tí nào.”
Trác Khiêm nói: “Không, tôi rất ổn.”
Tiếng chuông reo ngừng lại, cô Trương bước vào lớp.
Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên vội quay đầu lại, Lạc Trạch nhìn Trác Khiêm với ánh mắt phức tạp.
Cuối cùng Trác Khiêm cũng thở dốc xong, vừa yên lặng lấy sách giáo khoa ra vừa hỏi Vương Tử: “Trông tôi bất ổn lắm à?”
Vương Tử nói: “Mặt đỏ, thở dốc, tim đập nhanh.”
Trác Khiêm: “…”
Vương Tử hỏi: “Cậu muốn nghe thử tiếng tim đập của bản thân không?”
Trác Khiêm vừa định từ chối, đột nhiên giọng nói của cô Trương đang đứng trên bục giảng bị một tràn tiếng tim đập mãnh liệt che lấp.
Thình thịch thình thịch
Thình thịch thình thịch thình thịch
Đập siêu nhanh.
Trác Khiêm ngẩn ngơ, đưa tay phủ lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập của trái tim.
Một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng: “Phải làm sao đây…?”
A a!
Hoàn toàn không thể kiểm soát được!