Trác Khiêm chưa kịp phản ứng, cánh tay còn lại cũng bị ai đó kéo lại.
Cậu còn tưởng người kéo cậu là Hướng Giai Tư, nào ngờ quay đầu lại thấy nụ cười hoàn mỹ của Yến Thư Dương——người này lại đeo chiếc mặt nạ giả dối lên rồi.
“Gia Lan, chuyện gì cũng có thứ tự trước sau.” Yến Thư Dương nói rất lễ độ, “Tớ tới trước.”
Thẩm Gia Lan giật vài cái vẫn không được, khi quay đầu nhìn về phía Yến Thư Dương, đôi mày đã nhăn nhó khó coi, giọng điệu không hề tốt lành xíu nào: “Hai người quen nhau à?”
Yến Thư Dương mỉm cười im lặng.
Sắc mặt Thẩm Gia Lan tối xuống, nói ngắn gọn: “Không quen biết thì thả tay ra.”
Xung quanh có tới mấy người đang nhìn nhưng Yến Thư Dương dù bị gây sự cũng không thèm chớp mắt một cái. Hắn vẫn dịu dàng có lễ nghi như cũ: “Tớ chỉ xin cô ấy năm phút thôi, được không?”
Thẩm Gia Lan nói: “Không được.”
Yến Thư Dương không nói thêm nữa, nhưng bàn tay đang giữ chặt Trác Khiêm vẫn không buông ra.
Xưa nay Thẩm Gia Lan luôn ở thế mạnh, đương nhiên càng không có chuyện chịu buông ra ở thời điểm mấu chốt thế này.
Thế là hai người cứ đứng nhìn nhau cách Trác Khiêm, ánh mắt giao nhau giữa không trung, dường như có tiếng dòng điện lẹt xẹt.
Trác Khiêm cực kỳ ngại, cảm thấy bản thân như củ cải đang bị người ta tranh nhau ở chợ rau. Cậu vô thức giãy giụa ở cả hai bên trái phải, tiếc rằng Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương vô cùng ăn ý mà nắm càng chặt.
Trác Khiêm: “…”
Lúc này, Hướng Giai Tư đẩy nhẹ Liễu Nhứ một cái.
Chuyện dính lên người thì Liễu Nhứ mới chịu buông bỏ tâm thái hóng hớt, bước tới, thong thả ung dung nói với Trác Khiêm: “Vầy đi, em chọn.”
Trác Khiêm ngớ người ra.
Liễu Nhứ chớp chớp mắt: “Muốn theo ai?”
Trác khiêm: “…”
Nói nghe như, cậu phải chọn một người để bỏ nhà theo trai không bằng.
Tuy cả Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đều không nói gì, nhưng ánh mắt của họ đồng thời dừng trên người Trác Khiêm sau câu nói của Liễu Nhứ, như thể đang đợi Trác Khiêm đưa ra sự lựa chọn.
Liễu Nhứ cũng nhìn cậu chằm chằm.
Trác Khiêm cắn răng cân nhắc thử, Thẩm Gia Lan khó đối phó hơn Yến Thư Dương nhiều, hơn nữa tối qua dáng vẻ Thẩm Gia Lan hùng hổ tới tìm cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ấy, không biết bây giờ có làm gì cậu hay không.
So ra thì, thật ra Yến Thư Dương dễ nói chuyện hơn một tí, dù cậu cũng không biết Yến Thư Dương tìm cậu để làm gì.
Trác Khiêm nhìn Yến Thư Dương, lại nhìn Thẩm Gia Lan, đang định mở miệng nói, bỗng nhớ ra tên Ninh Phong hóa đá còn đang đứng bên cạnh, cậu vội ngậm miệng lại, đồng thời định hất tay Thẩm Gia Lan ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Gia Lan như muốn nhìn thủng cậu.
Liễu Nhứ tặc lưỡi: “Gia Lan, người ta đã chọn Yến Thư Dương rồi, em buông… ”
Còn chưa nói hết, đột nhiên Thẩm Gia Lan tiến một bước, một tay khác hất bàn tay Yến Thư Dương đang nắm cánh tay Trác Khiêm ra, không để mọi người kịp định thần, y nhanh lẹ kéo Trác Khiêm ra ngoài.
Trác Khiêm không thể nói, cũng không giãy giụa nổi, chỉ đành loạng choạng đi theo sau Thẩm Gia Lan.
Chiếc váy trên người cậu ôm dáng, không tiện đi nhanh, mấy lần chân trái vướng chân phải, đầu va vào lưng Thẩm Gia Lan.
Trên đường gặp phải vài thiếu niên, trong đó còn có cả tên nhóc huýt sáo ngày hôm qua.
Tên nhóc đó cầm đầu nhóm thiếu niên, thấy Thẩm Gia Lan kéo Trác Khiêm, đều kinh ngạc há hốc mồm, ngay sau đó không nhịn được chửi thề.
“Thẩm Gia Lan, hai người sao đấy?”
“Không phải cô ấy là bạn gái của anh Liễu Nhứ sao? Cậu định dẫn cổ đi đâu?”
“Anh Liễu Nhứ đồng ý chưa đó?”
Thẩm Gia Lan bắn ánh mắt hình viên đạn qua, mấy người đang lảm nhảm lập tức nín thinh.
Thẩm Gia Lan tiếp tục bước đi, kéo Trác Khiêm vào một căn phòng.
Một giây trước khi cửa phòng đóng lại, Trác Khiêm nhìn qua khe hở dần thu hẹp thấy mấy thanh thiếu niên kia đứng hình ngoác họng, đủ để nhét nguyên trái trứng ngỗng vô luôn.
Chắc tam quan của họ cũng vừa bị thiết lập lại rồi.
Trác Khiêm đau khổ nhăn mày, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng mấy người đó không quen biết cậu, có mất mặt cũng không phải mặt của cậu.
Vừa mới nghĩ vậy xong, cảnh tượng trước mắt chợt lóe lên, đợi khi cậu hồi hồn, đã bị Thẩm Gia Lan ném lên sô pha.
Thẩm Gia Lan mặc một cây đen, trông như sứ giả bò lên từ địa ngục, từ trên cao nhìn xuống Trác Khiêm đang ngã trên sô pha, có cảm giác như đang phán xét.
Trác Khiêm vội vàng ngồi dậy, hai tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi ngay ngắn thật thà.
Cậu căng thẳng nuốt nước miếng.
Phải thừa nhận, cậu hơi sợ một Thẩm Gia Lan thế này.
Thẩm Gia Lan nhìn Trác Khiêm không chớp mắt, cứ như có thể xuyên qua vẻ ngoài ngoan ngoãn nhìn thấu nội tâm của cậu vậy.
Một lúc lâu sau, mới lên tiếng: “Sao cậu quen biết Liễu Nhứ?”
Trác Khiêm biết cuộc thẩm vấn đã bắt đầu rồi, thành thật đáp: “Hướng Giai Tư là chị người quen của tôi, chị ấy và anh Liễu Nhứ là bạn học. Nghe nói tôi đang tìm việc làm thêm nên giới thiệu tôi làm người mẫu ảnh cho anh Liễu Nhứ.”
Dừng một lát, cậu yếu ớt bổ sung thêm, “Tôi cũng không ngờ anh Liễu Nhứ là họ hàng của cậu.”
Nói xong, chính cậu cũng thấy như kiểu lạy ông tôi ở bụi này. Nhưng trên đời này có chuyện trùng hợp đến vậy thật mà. Cậu cứ vô tình chạm mặt y trong lẫn ngoài trường hết lần này đến lần khác.
Đôi khi cậu còn nghi ngờ người mình cần công lược có phải Thẩm Gia Lan hay không nữa ấy chứ.
Hiển nhiên, Thẩm Gia Lan cũng không tin lời cậu, khom lưng, ngón trỏ nhấc cổ áo cậu lên, sáp lại nói: “Lại làm thêm? Cái cớ này xài hoài không chán à?”
Trác Khiêm nhọc lòng giải thích: “Không phải lấy cớ thật, tôi thiếu tiền mà quan.”
Thẩm Gia Lan nói: “Lúc trước tôi nói cho cậu một khoản tiền coi như quà cảm ơn thì cậu từ chối dứt khoát lắm, giờ lại bảo thiếu tiền?”
“…” Trác Khiêm chột dạ rụt vai, “Tôi đâu thể nhận không tiền của cậu được.”
Thẩm Gia Lan vẫn không tin lời cậu, thậm chí trên mặt còn viết hẳn chữ không tin.
Trác Khiêm nghĩ mình phải ngăn Thẩm Gia Lan tự luyến mới được, cứ thế này hoài thì chẳng phải sau này mỗi lần cậu chạm mặt Thẩm Gia Lan lại mắc thêm một nỗi oan à?
Bị oan chuyện khác thì kệ, nhưng bị oan chuyện cậu là tên cuồng theo dõi? Còn là theo dõi một… chị em cùng thế…
Mặc dù cậu cô đơn từ hồi sinh ra tới giờ, phía sau sắp đóng màng thành động bàn tơ đi chăng nữa, cũng không có đói khát đến mức ra tay với cả chị em đâu!
Nội tâm Trác Khiêm xả như xả lũ, vừa định mở miệng, kết quả Thẩm Gia Lan bỗng đổi chủ đề: “Tối hôm trước cậu nghe thấy gì rồi?”
Trác Khiêm ngẩn người: “Gì cơ?”
“Đừng giả ngu.” Giọng nói Thẩm Gia Lan trầm xuống, ngón tay đang nhấc cổ áo cậu chuyển sang nắm cổ áo, “Cậu ở trên ban công, tôi ở dưới vườn, cậu nghe thấy gì rồi?”
Cổ áo đột ngột siết chặt khiến Trác Khiêm không thở nổi, cậu không thể không há miệng thở dốc.
Đến tận lúc này, cậu mới hiểu ra——hóa ra Thẩm Gia Lan tìm cậu vì chuyện này.
Quả nhiên, tối hôm đó Thẩm Gia Lan đã thấy cậu rồi.
“Xa quá, tôi chưa nghe thấy gì cả.” Trác Khiêm bắt lấy bàn tay Thẩm Gia Lan đang nắm chặt cổ áo cậu, sắc mặt tái nhợt vì thiếu oxy.
Thẩm Gia Lan tra hỏi: “Cậu nhìn thấy gì?”
Trác Khiêm ho khan: “Tôi, tôi thấy cậu và một người đàn ông. Hai người, hai người cãi nhau, nhưng tôi không biết hai người cãi chuyện gì… Cậu buông tay ra đã, tôi ngạt thở chết mất!”
Dường như tiếng ho khan của Trác Khiêm đã khiến Thẩm Gia Lan tỉnh táo lại, ngay tức khắc buông tay ra.
Trác Khiêm lập tức xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Gia Lan, ôm cổ ho khan.
Thẩm Gia Lan thấy Trác Khiêm không có vẻ như đang nói dối, bỗng chốc im lặng.
Đợi Trác Khiêm ho khan xong, vẫn không nghe Thẩm Gia Lan nói gì, cậu quay đầu thấy Thẩm Gia Lan ngồi một góc bên sô pha, trong ánh mắt vẫn có chút hoài nghi: “Cậu thật sự không hề nghe thấy gì cả?”
Bỗng dưng, một ngọn lửa giận không tên dâng lên từ cổ họng, trong nháy mắt đốt cháy lý trí và nỗi sợ hãi đối với Thẩm Gia Lan của cậu.
“Cậu không tin thì thử tự đi nghe đi. Cách xa như vậy thì có thể nghe thấy gì? Cậu tưởng tôi là Thuận Phong Nhĩ hả?”
Thẩm Gia Lan không ngờ Trác Khiêm sẽ đột nhiên bùng nổ, y đứng hình, ngẩn ngơ nhìn Trác Khiêm đứng bật dậy khỏi sô pha, trông rất giống một con mèo con bị người ta dẫm phải đuôi nên tức giận cào người. Trên gương mặt được trang điểm mê hoặc lại tràn đầy tủi thân, đôi mắt cún mờ sương như thể sẽ rơi nước mắt ngay giây tiếp theo.
Trác Khiêm thật sự cảm thấy tủi thân, chưa bao giờ tủi thân đến vậy.
Cậu thầm nghĩ bản thân đã làm gì sai đâu? Chỉ là thiếu tiền nên mới chạy đi làm thêm kiếm chút tiền mà thôi. Sao lại gặp phải hai ôn thần Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương cơ chứ?
Nghĩ đến đây, cậu càng không muốn buông tha: “Cậu tưởng cậu là ai? Tôi đi theo Liễu Nhứ đến nơi xa lắc xa lơ chỉ để nghe lén cậu thôi sao? Cậu cũng ảo tưởng quá rồi đó!”
“…”
“Giả dụ tôi nghe thấy gì đi. Thì sao? Mấy lời mấy người nói có thể bán cho phóng viên kiếm tiền hả? Một chữ trong mồm mấy người đáng giá ngàn vàng sao? Tôi có thể dựa vào mấy người mà làm giàu đi đến đỉnh cao cuộc đời không?”
“…”
Trác Khiêm mắng chửi hăng say, chỉ vào mũi Thẩm Gia Lan, hung dữ nói: “Cậu đúng là tên thối tha không biết xấu hổ. Nếu lúc nãy cậu dám siết chết tôi thật, tôi biến thành ma quỷ cũng không tha cho cậu!”
Thẩm Gia Lan bị mắng đến ngu người, y ngẩng đầu nhìn thấy nước mắt tràn ra từ khóe mắt Trác Khiêm, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bối rối.
Từ nhỏ đến lớn, ai ai cũng nhường nhịn y, y không biết cách hòa hợp với người khác, lời nói cử chỉ đều dựa theo tâm trạng bản thân, dù sao thì y cũng không cần phải quan tâm đến cảm nhận của bất cứ ai——cũng không ai dám tỏ ra bất mãn với y.
Y mới phát hiện, hành động của y sẽ tạo thành tổn thương cho người khác, y tra hỏi sẽ khiến người ta phản cảm.
Thật ra vừa nãy y không cố ý siết cổ Trác Khiêm, chỉ là không ai nhắc y rằng không nên làm ra hành động bốc đồng khi tâm trạng đang kích động, y cũng đã quen thói xem bản thân là trung tâm.
Thẩm Gia Lan ngẩn người một lúc lâu, mới rặn ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Trác Khiêm đã bình tĩnh lại cũng nhận thấy mình mắng hơi quá đáng, nhưng Thẩm Gia Lan không chỉ không nổi giận mà còn xin lỗi cậu, trong khoảnh khắc cứ nghĩ mình gặp ảo giác, cậu vội thả bậc thang cho Thẩm Gia Lan: “Cậu yên tâm đi, tôi không nghe thấy một chữ nào hết, cũng không thấy rõ khuôn mặt người đó. Tôi chỉ vô tình bắt gặp hai người cãi nhau lúc ra ngoài hít thở không khí mà thôi. Sau này sẽ giữ kín chuyện này trong bụng.”
Nói xong, cũng không dám đợi Thẩm Gia Lan trả lời, chân như bôi dầu mà chuồn nhanh khỏi phòng.
Khi cậu quay lại studio, Yến Thư Dương và Ninh Phong đã không còn ở đây nữa, chỉ còn lại Hướng Giai Tư và Liễu Nhứ đang ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Thấy cậu trở về, Hướng Giai Tư an tâm, đứng dậy bước tới: “Em không sao chứ?”
Liễu Nhứ cũng bước qua: “Dù sao cũng không thiếu tay thiếu chân.”
Hướng Giai Tư trừng Liễu Nhứ một cái: “Cậu không nói gì cũng không ai coi cậu là người câm đâu.”
Liễu Nhứ nhún vai, ánh mắt khi nhìn Trác Khiêm đầy vẻ trêu chọc: “Phỏng vấn một chút, em quen Gia Lan và Yến Thư Dương?”
Trác Khiêm nhớ lại cảnh tượng trước đó, cũng thấy xấu hổ: “Bọn em học chung trường.”
Nét mặt Liễu Nhứ lộ vẻ chợt hiểu ra, ngay sau đó nở nụ cười ẩn ý, đôi mắt hoa đào cong lại: “Anh nói nhé, ba đứa có thể đi quay phim truyền hình được đấy, thể loại tình tay ba máu chó đồ.”
“Liễu Nhứ, cậu im miệng đi!” Hướng Giai Tư rống xong, cầm quần áo Trác Khiêm dụi vào ngực cậu, sau đó đẩy cậu vào phòng thay đồ, “Thay đồ trước đi, lát nữa chị tẩy trang cho em.”
Đợi cửa phòng thay đồ đóng lại, Hướng Giai Tư bước qua chỗ Liễu Nhứ: “Cậu bớt nói mấy câu giùm được không?”
Liễu Nhứ gõ bàn phím điện thoại, nghe thế nhẹ nhướng mi: “Tôi nói sai chỗ nào à?”
“Đứa em này của tôi không phải đồng tính luyến ái, đừng áp đặt suy nghĩ của cậu lên người nó.”
“Vậy sao?” Liễu Nhứ ngoài cười nhưng trong không cười, “Tôi thấy nó rất giống đồng tính luyến ái.” Dứt lời, anh chỉ lên đầu mình “Radar dò gay của tôi chuẩn lắm.”
Hướng Giai Tư cười lạnh: “Hồi trước cậu nói Yến Thư Dương có tình cảm với Thẩm Gia Lan, sao hôm nay nó lại đối đầu với Thẩm Gia Lan?”
“Nó có tình cảm với Gia Lan là dựa trên thân phận của Gia Lan. Nếu không phải tôi là họ hàng của Gia Lan thì tôi cũng sẽ có hảo cảm với kiểu Thái tử gia quyền quý như Gia Lan thôi, đỡ phải phấn đấu thêm 500 năm.” Liễu Nhứ nói, đổi đề tài, tầm mắt chuyển tới cửa phòng thử đồ đang đóng chặt, “Nhưng nó đối với Trác Khiêm thì khác, thỏ trắng bé nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa dễ bắt nạt, ai mà không thích chứ?”
Trước đó anh bảo Trác Khiêm chọn giữa Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương. Đáng lẽ Trác Khiêm có thể không chọn ai, nào ngờ Trác Khiêm nghe lời anh thật, khó khăn đau khổ suy xét lựa chọn.
Mỗi lần nhớ tới vẻ mặt xoắn xuýt của Trác Khiêm, Liễu Nhứ mắc cười kinh khủng, con thỏ trắng bé nhỏ này dễ lừa quá đi.