"Hài nhi đã tra rất nhiều hồ sơ bí mật, không thu hoạch được gì, không tra được bất kỳ ghi chép nào liên quan đến Đế Thích Thiên cả."
Lời này vừa dứt thì Chu Vô Thị càng chấn động hơn nữa.
Thảo nào Thiên Cơ Lâu lại cho người này đứng hàng đệ nhất của Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng, ngay cả mạng lưới tình báo của Hộ Long Sơn Trang mà còn không thể tra ra tên Đế Thích Thiên này là ai.
"Sợ rằng đây là một kẻ khó chơi!"
Chu Vô Thị nghĩ thầm.
Hắn tính kế nhiều như thế, thậm chí còn muốn tạo phản nữa, nhưng vẫn không thể đứng hàng đệ nhất của Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng.
Qua đó có thể thấy được tên cao thủ gọi là Đế Thích Thiên này nguy hiểm ra sao.
"Phân phó mật thám ở các nơi trong Cửu Châu, toàn lực tìm kiếm tin tức liên quan đến tên Đế Thích Thiên này."
Chu Vô Thị liền có kế hoạch mới.
Dã tâm của hắn rất lớn, không chỉ riêng Đại Minh này, mà là toàn bộ Cửu Châu.
Đối với tên Đế Thích Thiên thần bí này thì hắn coi trọng vô cùng.
Đoạn Thiên Nhai lại nói: "Vừa rồi ta vừa thu được một tin tức mới, tên lâu chủ Thiên Cơ Lâu kia dùng một chiêu để trấn áp Nửa Bước Tông Sư, sau đó lại khiêu chiến với cả Kim Tiền Bang."
"Một chiêu áp chế Nửa Bước Tông Sư, tối thiểu là một cao thủ Tông Sư, ít nhất cũng là Tông Sư Trung Kỳ."
Chu Vô Thị lẩm bẩm, hắn lúc này càng căng thẳng hơn.
Chủ yếu là do Thiên Cơ Lâu xuất hiện quá đột nhiên, lại còn bày ra năng lực tình báo sâu không lường được nữa.
Ngay cả Ngũ Cường Hoàng Triều cũng không dám chọc Thiên Cơ Lâu một cách tuỳ ý.
"Chúng ta nên xuất thủ tương trợ Thiên Cơ Lâu hay đứng ngoài quan sát tình hình?"
Đây mới là mục đích chính của Đoạn Thiên Nhai từ nãy đến giờ.
Nếu có thể tạo mối quan hệ với thế lực thần bí Thiên Cơ Lâu đột nhiên xuất này thì tương lai sẽ có rất nhiều lợi ích.
Chu Vô Thị trầm ngâm, mở miệng nói: "Nên yên lặng quan sát tình hình thì tốt hơn."
"Để Kim Tiền Bang giúp chúng ta thăm dò sâu cạn của Thiên Cơ Lâu này một tý."
"Chỉ riêng tình báo tốt thì chưa đủ, phải có thực lực tương ứng để thủ hộ tình báo đó nữa."
"Nếu không có gì bất ngờ thì các Hoàng Triều còn lại đều có suy nghĩ như thế."
Mắt hắn sáng lên: "Nếu không có thực lực tương ứng thì mạng lưới tình báo đó vẫn nên giao vào tay người khác thì hơn."
Ngũ Cường Hoàng Triều sỡ dĩ có thể đứng hàng Ngũ Cường là bởi vì bọn hắn nắm giữ đại quân Võ Giả cực kỳ đáng sợ.
Đại Tông Sư thì sao!
Đại quân do mấy trăm ngàn Võ Giả Nhất Lưu, cộng thêm Quân Nỏ chuyên dụng để phá cương khí, thì ngay cả Đại Tông Sư cũng phải quỳ xuống.
....
Đại Minh, Ngũ Nhạc Hoa Sơn Phái!
"Thiên Cơ Lâu này quá đáng thật, lại còn dám nói sư huynh là tiểu nhân ẩm hiểm."
"Đợi một ngày nào đó ta phải tới Lạc Dương Thành, quậy Thiên Cơ Lâu này một trận mới được."
Ninh Trung Tắc nổi giận đùng đùng.
Thiên hạ ai không biết sư huynh của nàng có mỹ danh là Quân Tử Kiếm, thế nên lần bôi đen này quá buồn cười.
"Được rồi sư muội, nhanh nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải khởi hành sớm để tham gia lễ rửa tay gác kiếm của Lưu Chính Phong sư huynh."
Nhạc Bất Quần kế bên thì chỉ cười cười, không có vẻ tức giận gì cả.
Ninh Trung Tắc sửng sốt: "Sư huynh không tức giận sao?"
Nhạc Bất Quần nói: "Thanh giả tự thanh!"
"Nếu chỉ vì điều này mà ta đã tức giận thì khác nào ta đã trở thành tiểu nhân âm hiểm đúng lời hắn nói rồi à?"
Ninh Trung Tắc gật đầu một cách tỉnh ngộ.
Cũng đúng, đây mới là khí độ nên có của Quân Tử Kiếm.
Sư huynh trở thành trưởng môn của Hoa Sơn Phái khiến cho người của Tung Sơn Phái vẫn luôn không phục.
Những chuyện như vu oan hãm hại này không phải xảy ra lần đầu rồi.
Bỗng Nhạc Bất Quần lại nói thêm: "Nhưng ta không thể không phòng bị Thiên Cơ Lâu này được, bỗng Thiên Cơ Lâu xuất hiện rồi lại hãm tại ta, việc này chắn chắc có điều gì đó không ổn."
"Chờ sau khi lễ rửa tay gác kiếm của Lưu Chính Phong kết thúc thì cho Bình Chi đi tìm hiểu một tý."
Sau đó hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đương nhiên là vẫn mặc quần áo.
Ninh Trung Tắc cựa quậy một tý, phát hiện Nhạc Bất Quần đã ngủ say như một con lợn chết rồi.
"Gần đây sư huynh bị làm sao thế, lên giường liền ngủ, không làm chuyện xấu gì cả."
Ninh Trung Tắc cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ tưởng rằng sư huynh đã đến tuổi trung niên, lực bất tòng tâm là chuyện thường.
40 như hổ, Ninh Trung Tắc trằn trọc một lát thì cũng đi ngủ.
...
Hưng Vân Trang!
Một đạo thân ảnh thừa dịp màn đêm, bay từ trong đó ra, nhanh chóng biến mất.
Chỉ chớp mắt sau ta đã thấy bóng đen này rời khỏi thành, tới một vách núi.
Hắn lục lọi trên vách núi một tý thì cũng đào được một huyệt động rất nhỏ ra.
Sau đó hắn lấy một cái túi nhỏ bỏ vào trong huyệt động này.
"Thiên Cơ Lâu?"
"Ngươi biết Long Khiếu Vân ta là tiểu nhân âm hiểm rồi mà ngươi còn dám tới chọc ta."
"Ta sẽ cho các ngươi nếm mùi sợ hãi tử vong mà Ngũ Độc Đồng Tử mang lại."
"Lại thêm Kim Tiền Bang nữa, để xem các ngươi vượt qua cửa ải này thế nào."
Người này chính là người được xếp lên Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng, Long Khiếu Vân.
Thế nên hắn thẹn quá thành giận, sợ rằng Lưu Tiêu sẽ kể những chuyện xấu của mình ra, nên định mời Ngũ Độc Đồng Tử đi giết Lưu Tiêu.