"Đại sư, mới sáng sớm ngươi đã dậy để quét rác rồi à."
Khi hai người vừa xuống lầu thì đã thấy Cưu Ma Trí cùng Kinh Vô Mệnh đang dọn dẹp vệ sinh.
Lau bàn, quét rác, quét tước phòng bếp.
Cưu Ma Trí thì còn ổn, bởi vì y đến sớm nên Lưu Tiêu cho y ở phòng phổ thông, có tốc độ tu luyện gấp đôi bên ngoài.
Kinh Vô Mệnh thảm hơn nhiều!
Lưu Tiêu cho hắn ngủ ở phòng bếp luôn.
Giọng nói của Vương Ngữ Yên nhẹ nhàng, giống như đang trêu đùa.
Nếu ta không dậy sớm thì sợ rằng lâu chủ sẽ xé ta mất.
Cưu Ma Trí biết rõ cô nàng Vương Ngữ Yên này đang cười nhạo mình, nên không lên tiếng.
Bây giờ ai cũng biết Vương Ngữ Yên đã trở thành một thành viên trong Thiên Cơ Lâu thần bí này, cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám chọc giận nàng.
Còn Kinh Vô Mệnh ở kế bên thì càng im lặng hơn.
Từ khi hắn bị Lưu Tiêu trấn áp thì không ai thấy hắn mở miệng nói một câu nào cả.
Cưu Ma Trí kêu hắn làm gì thì hắn đi làm đó.
"Ngữ Yên ra mở cửa, bắt đầu làm ăn!"
Lưu Tiêu kêu Vương Ngữ Yên một cái, sau đó nàng liền đi ra mở cửa Thiên Cơ Lâu.
Chỉ một lát sau đã có rất nhiều người tiến vào.
Vương Ngữ Yên vừa muốn xoay đi thì bỗng nghe được âm thanh của Lưu Tiêu truyền đến.
"Ngữ Yên, có muốn ta giúp ca ca của ngươi một tý không?"
Lưu Tiêu hỏi một cách tốt bụng.
Hắn thấy bản thân đã hại Đoàn Dự hơi thảm một tý, muốn giúp y một chút.
Ngươi có lòng tốt như thế sao?
Ngươi không đi kích thích hắn đã là không tệ rồi.
Vương Ngữ Yên suy nghĩ theo bản năng.
Nhưng trên mặt nàng vẫn không giấu nổi nét cao hứng.
"Lâu chủ, ngươi có cách nào sao?"
Đoàn Dự lúc này vẫn còn đang trong giai đoạn chán chường, khiến cho người làm muội muội như nàng cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lưu Tiêu nói một cách nghiêm túc: "Tục ngữ đã nói, muốn quên đi một cuộc tình buồn thì cách tốt nhất là bắt đầu một cuộc tình mới."
"Ngươi đi tìm một đại tẩu cho đại ca ngươi là được, chắc chắn hắn sẽ hồi phục lại nhanh thôi."
Đây là biện pháp ngu ngốc gì thế!
Nếu đại ca của nàng có thể bắt đầu một cuộc tình mới sớm thì sẽ không thống khổ như thế này nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hơi có lý.
"Nhưng ta không biết nữ nhân nào tốt."
Vương Ngữ Yên thử suy nghĩ một tý nhưng không tìm được ai cả, biểu tình khổ sở.
Từ nhỏ nàng chỉ quen biết đúng một người là biểu ca của nàng, Mộ Dung Phục, không có bằng hữu nào khác.
Đây cũng là lý do chính nàng vô cùng chung tình đối với tên tiểu nhân âm hiểu Mộ Dung Phục này.
Bởi vì ngoại trừ Mộ Dung Phục thì nàng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai khác cả.
Lưu Tiêu nói: "Việc này đơn giản lắm."
"Thiên Cơ Lâu sắp trở thành thánh địa của Cửu Châu rồi."
"Đến lúc đó sẽ có không ít nữ hiệp đến đây, ngươi chỉ cần giúp ca ca ngươi một tý là được."
"Có lý!"
Vương Ngữ Yên thấy biện pháp này cũng ổn, sau đó thì tâm tình cũng tốt lên, bắt đầu lên lầu.
"Lâu chủ, còn phòng phổ thông hay không?"
"Lâu chủ, có phòng chữ "Nhân" nào còn trống không thế!"
...
Đa số người đến đây chỉ hỏi hai loại phòng có giá cả thấp nhất.
Chỉ khi nào biết là hết phòng trống thì mới chịu ngồi xuống ăn cơm.
Lưu Tiêu mệt mỏi vô cùng, sau đó liền viết một tấm bảng ghi là chỉ còn phòng chữ "Thiên" với "Địa" còn trống rồi treo lên.
"Ừm?"
Bỗng nhiên phảng phất có âm nhạc vang lên bên tai Lưu Tiêu.
Hắn vội vàng ngước đầu lên nhìn, phát hiện trước mắt mình là một tráng hán uy mãnh cao lớn, đang đỡ một cô gái đi vào Thiên Cơ Lâu.
Sau một khắc, hắn sử dụng khả năng của Thiên Cơ Lâu, một loạt thông tin xuất hiện.
"Tên: Kiều Phong"
"Thân phận: Người Khiết Đan, bang chủ tiền nhiệm của Cái Bang"
"Cảnh giới: Tông Sư sơ kỳ"
"Võ học: Hàng Long Thập Bát Chưởng, Đả Cẩu Bổng, Cầm Long Công..."
"Mục đích: Tìm kiếm phương pháp trị liệu cho A Chu, mua tình báo liên quan đến đại ca cầm đầu"
Kiều Phong đã tới!
Người nam nhân sỡ hữu BGM.
Lưu Tiêu lại nhìn sang nữ tử bên cạnh Kiều Phong.
"Tên: A Chu"
"Thân phận: Tỳ nữ của Mộ Dung Phục, con gái của Đoàn Chính Thuần"
"Cảnh giới: Nhất lưu"
"Võ học: Việt Nữ Kiếm(tàn), Yến La Bộ"
"Am hiểu: Dịch Dung Nguỵ Trang"
"Trạng thái: Trọng thương"
???
Người xuyên việt như mình cuối cùng cũng đã ảnh hưởng tới cốt truyện chính rồi sao?
Kiều Phong không đi Tụ Hiền Trang để tìm Tiết Mộ Hoa cứu A Chu mà lại tìm đến Thiên Cơ Lâu của mình.
"Là tên cẩu tặc Kiều Phong!"
"Tên cẩu tặc này gan thật, anh hùng trong thiên hạ ai cũng muốn giết hắn, vậy mà hắn lại còn dám chạy đến Thiên Cơ Lâu."
"Mẹ! Uổng công ta coi hắn làm thần tượng, không ngờ hắn lại là một súc sinh giết cha thí sư."
"Đúng là cặn bã, hắn không sống được lâu đâu."
Nhưng người nhận ra Kiều Phong thì đều chửi bới hắn.
Đang ở Thiên Cơ Lâu nên bọn hắn không sợ Kiều Phong sẽ xuất thủ.
Từ sau khi tin tức phu phụ Kiều Tam Hoè cùng Huyền Khổ đại sư bị giết được truyền ra thì trong thiên hạ này không ai là không biết Kiều Phong.
Bởi vì hắn là một tên chó chết vong ơn phụ nghĩa.
Kiều Phong nghe thế thì buồn bã vô cùng.
Dù hắn đã giải thích hắn không phải là người giết dưỡng phụ dưỡng mẫu cùng sư phụ Huyền Khổ , nhưng không ai tin cả.
"Kiều mỗ bái kiến lâu chủ Thiên Cơ Lâu!"
Kiều Phong đã quen với những tiếng chửi rủa xung quanh rồi, nên hắn đi đến trước mặt Lưu Tiêu một cách bình tĩnh.