"Vương cô nương đi mau, để ta chặn hắn lại."
Đoàn Dự đẩy Vương Ngữ Yên ra, đứng chắn ở trước mặt nàng.
Không thể không nói, gia hoả này mặc dù không phải là con ruột của Đoàn Chính Thuần nhưng hắn cũng đa tình giống hệt y.
Nếu nói một cách đơn giản thì sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn chết trên bụng nữ nhân khác.
"Các ngươi không ai có thể trốn được."
Cưu Ma Trí khẽ quát một tiếng.
Sau khi bước một bước ra thì đã xuất hiện tàn ảnh, chớp mắt đã đến giữa Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên.
"Đoàn công tử hãy ngoan ngoãn đi theo tiểu tăng một chuyến đi."
Mặt Cưu Ma Trí không có biểu tình gì, càng không để ý đây là ở đâu.
Hắn vươn tay, vừa chộp Đoàn Dự vừa chộp Vương Ngữ Yên lại.
"Buồn ngủ lại có người đưa gối nằm!"
Lưu Tiêu bên này thật sự rất muốn vỗ tay khen Cưu Ma Trí.
Hắn muốn làm một tửu lâu hoà bình tại thế giới võ hiệp, cần cao thủ để lập uy.
Cao thủ Nửa Bước Tông Sư như Cưu Ma Trí đây là đối tượng cao cấp để lập uy.
"Hanh!"
"Thiên Cơ Lâu không phải địa phương mà ngươi có thể giương oai được."
Một tiếng hừ lạnh vang lên, trong tai của người khác chỉ là lời nói bình thường.
Nhưng trong tai của Cưu Ma Trí thì không khác nào đang có một thanh búa tạ đánh vào đầu hắn vậy.
Hiển nhiên, thính giác của hắn mất linh ở đây.
Đánh!
Lúc này hắn phun máu, lùi lại liên tục.
Ban đầu Nội Kính Chân Lực mà hắn sử dụng khuếch tán ra ngoài cơ thể để làm màu thì lúc này nó cũng phản phệ lại, khiến đan điền của hắn chấn động.
Đoàn Dự nhịn không được mà hoảng sợ vô cùng.
Chỉ có hắn mới biết Cưu Ma Trí khủng bố ra sao.
Tên ác tăng này chỉ bằng sức một mình mà mém tý nữa đã giết hết Thiên Long Tự của Đoàn Thị Đại Lý hắn, Nam Mộ Dung cũng không phải là đối thủ của y, thực lực của y quả thật vô cùng kinh khủng.
"Cao thủ thật là lợi hại!"
Sắc mặt Cưu Ma Trí ửng hồng, kiệt lực vận công, lúc này mới có thể chế trụ chân khí đang bạo động lại.
"Đa tạ lâu chủ đã xuất thủ!"
Vương Ngữ Yên khon lưng nhẹ, thần sắc buông lỏng.
Đoạn thời gian bị Cưu Ma Trí bắt giam đó thật sự quá kinh hồn táng đảm,
"Không sao cả!"
Lưu Tiêu biết lúc này là lúc mà bản thân nên trang bức.
"Trong Thiên Cơ Lâu, cấm chỉ động võ."
"Cho dù là Tông Sư đến đây cũng phải tuân thủ quy củ này."
"Phàm bước chân vào Thiên Cơ Lâu của ta đều sẽ được sự che chở."
Khí phách!
Người chung quanh nghe thế thì đều thấy huyết mạch mình sôi trào lên.
Trong thiên hạ này có thể nói Tông Sư cũng phải tuân theo quy củ của ta sợ không được vài người.
Thảo nào lâu chủ của Thiên Cơ Lâu dám đem Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng ra, gièm pha nhiều đại hiệp như thế.
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu tối thiểu cũng là Tông Sư cao thủ."
Trong đám người thì nhiều thám tử nhịn không được mà co rút đồng tự, tóc gáy dựng thẳng.
Bọn hắn hoàn toàn không thấy được Lưu Tiêu xuất thủ như thế nào.
"Lại là một tông sư trẻ tuổi như thế sao."
Tất cả mọi người khi chú ý tuổi tác của Lưu Tiêu thì đều lạnh cả sống lưng,
Cưu Châu Chi Địa, Tông Sư hiếm đến mức như lông phượng sừng lân.
Tông Sư trẻ như thế thì tìm khắp thiên hạ đều không có ai.
"Lâu chủ khí phách!"
"Tên Phiên Tăng này là ai mà lại dám đến đây diễu võ giương oai, không biết đây là đâu sao?"
"Lâu chủ gọt hắn!"
"Đây chính là Thiên Cơ Lâu sao, yêu yêu."
Trang phục của Cưu Ma Trí quá bắt mặt, vừa nhìn liền biết không phải người của Cửu Châu.
Những võ lâm nhân sĩ này sau khi thấy Lưu Tiêu chỉ cần hừ nhẹ thôi mà Cưu Ma Trí đã thổ huyết rồi, liền nhao nhao lên tiếng.
"Lâu chủ, tên Cưu Ma Trí này tuyên bố hắn không phải là người của Cửu Châu."
"Hắn từng nói Nam Mộ Dung không chịu nổi một kích, Kiều Phong chỉ thủ mà không chiến, ngươi mau cho hắn biết trên Cửu Châu này có người trấn áp được hắn hay không đi."
Đoàn Dự vừa lôi kéo Vương Ngữ Yên tránh xa Cưu Ma Trí, vừa hô lớn, ước gì Lưu Tiêu tiếp tục gọt Cưu Ma Trí.
"Cuồng vọng!"
Những người khác nghe thế thì nhịn không được mà trợn mắt nhìn Cưu Ma Trí.
Cửu Châu Chi Địa, tuy là nơi Ngũ Cường cạnh tranh liên tục, các môn phái không ai phục ai.
Nhưng nếu có một ngày ngoại vực vào đây mà quấy phá thì tất cả sẽ hợp lực lại chống đỡ.
"Không xong!"
Cưu Ma Trí biến sắc.
Hắn biết rõ nước ở Cửu Châu rất sâu, lúc đó hắn chỉ trang bức một tý trước mặt Đoàn Dự mà thôi.
Nào biết được hôm nay lại đá trúng tấm sắt.
"Thật không ngờ trong khách sạn nhỏ nhoi này lại có một cao thủ như các hạ làm chưởng quỹ."
"Hôm nay thân thể của tiểu tăng không khoẻ, đợi tiểu tăng điều chỉnh trạng thái lại rồi sẽ ganh đua cao thấp với các hạ."
Cưu Ma Trí vẫn vô sỉ như thế, không muốn chịu thua.
Hắn nói với vẻ mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển, sau đó liền muốn quay người rời đi.
"Thiên Cơ Lâu há là nơi ngươi nói đến là đến, đi là đi?"
"Động thủ ở đây mà còn muốn phủi mông đi đơn giản như thế sao?"
Muốn đi.
Trên người Cưu Ma Trí có mấy môn tuyệt học, không ở đây cống hiến cho Lưu Tiêu thì làm sao có thể đi được.
Đặc biệt là Tiểu Vô Tướng Thần Công, không có mấy ai biết được.
Nếu không đến thì thôi, nhưng đã đến rồi thì sao không để võ công lại được.