Mọi người trông Lưu Tiêu đến mòn cả mắt.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Ngữ Yên cũng đang chớp chớp hai mắt, hiếu kỳ vô cùng.
Trong lòng hơi suy nghĩ một tý, chớp mắt Lưu Tiêu đã có ý tưởng, biết tiếp theo nên cho ai lên bảng rồi.
Mộ Dung Phục!
Lúc này Đoàn Dự vẫn chưa thu được hảo cảm từ Vương Ngữ Yên.
Muốn đào góc nhà của Mộ Dung Phục thì bây giờ là thời cơ tốt nhất.
"Khái khái..."
Lưu Tiêu hắng giọng một cái, mở miệng: "Tiểu nhân âm hiểm đứng hàng thứ chín chín không ai khác, chính là phụ tử của Cô Tô Mộ Dung."
Khác với Khang Mẫn, Mộ Dung Phục hiện tại có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh trên võ lâm, nổi dang ngang với bang chủ Cái Bang Kiều Phong.
"Cái gì? Lại là Mộ Dung Phục, hắn không phải là một đại hiệp sao?"
"Cô Tô Mộ Dung Phục, lại là một tiểu nhân âm hiểm."
"Trước kia Mộ Dung Phục còn kết giao với ta, không ngờ hắn lại là một tiểu nhân."
"Ha ha... Các vị, sau này cách xa Mộ Dung Phục ra một tý."
"Lâu chủ thật lợi hại, không sợ kết thù kết oán với Mộ Dung Phục."
Lời Lưu Tiêu vừa dứt thì những người ở đây đã đứng ngồi không yên rồi.
Bọn hắn suy đoán ra sao cũng không thể ngờ được người đứng thứ 9 lại là Mộ Dung Phục.
Phải biết rằng Mộ Dung Phục được sinh ra trong danh môn, hai mươi tuổi đã Nửa Bước Tông Sư, tương lai có thể tấn cấp Đại Tông Sư chứ không nói đùa.
Người như thế lại bị Thiên Cơ Lâu nói là tiểu nhân âm hiểm, có người vừa bất ngờ nhưng cũng vừa đau lòng vô cùng.
Trong số bọn hắn không ít người đều đã kết bạn với Mộ Dung Phục.
Lúc này nghe được Mộ Dung Phục là một tiểu nhân thì bọn hắn bắt đầu hoài nghi mục đích Mộ Dung Phục kết giao với bọn hắn.
Ánh mắt Lưu Tiêu đảo qua.
Trong mắt Đoàn Dự có giấu ý cười.
Chỉ có Vương Ngữ Yên lúc này như một con mèo nhỏ phẫn nộ, trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Lâu chủ, biểu ca của ta cùng Kiều bang chủ nổi danh là anh hùng hào kiệt, nghĩa bạc vân thiên, dựa vào đâu mà ngươi dám nói hắn là một tiểu nhân âm hiểm."
"Phải biết rằng trước đây lúc Tây Hạ muốn xâm lược Đại Tống thì chính hắn âm thầm báo tin tức này cho Cái Bang, nên mới có thể ngăn trận đại chiến đó lại."
"Còn nữa, cô phụ của ta đã chết, vì sao ngươi còn nhắc đến hắn nữa."
Phản ứng của Vương Ngữ Yên rất lớn.
Nhưng phản ứng càng lớn thì Lưu Tiêu càng cao hứng.
Việc này chứng minh tam quan của Vương Ngữ Yên vẫn rất đúng đắn, phù hợp cho bản thân sử dụng.
Lưu Tiêu không muốn buông tha một bảo tàng võ học sống như Vương Ngữ Yên.
"Tiểu cô nương ngươi không tin lâu chủ sao?"
"Nói Mộ Dung Phục nổi danh bằng với Kiều bang chủ thì quá mức rồi."
"Tiểu cô nương, ngươi cho rằng ngươi đẹp rồi muốn nói gì thì nói sao?"
"Lâu chủ mặc kệ nàng đi, cứ nói tiếp."
Lưu Tiêu còn chưa mở miệng thì người khác đã nói giúp hắn rồi.
Trải qua nhiều chuyện vừa rồi thì những người ở đây vô cùng tín phục Lưu Tiêu.
"Ngữ Yên ngươi đừng vội, đợi ta kể xong thì ngươi sẽ biết."
Ngữ Yên!
Dáng vẻ quan tâm của Lưu Tiêu khiến Đoàn Dự khó chịu vô cùng.
Hắn quen biết với Vương Ngữ Yên cũng được một thời gian rồi, nhưng vẫn chỉ dám xưng hô Vương cô nương.
Quan trọng nhất là hắn thấy Vương Ngữ Yên cũng không phản cảm với cách xưng thân thiết này của lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
Hắn thật sự muốn lôi kéo Vương Ngữ Yên ra khỏi đây ngay lập tức.
Một hồi sau Lưu Tiêu đã kể xong việc Mộ Dung gia là hậu duệ của Đại Yến, cùng những việc ác mà bọn hắn làm để phục quốc.
Bao quát việc Mộ Dung Phục tự biên tự diễn, một bên mật báo cho Cái Bang để lấy lòng, một bên hiệu lực cho Tây Hạ.
Thêm việc Mộ Dung Bác vì thèm thuồng võ học của Vương gia nên mới lấy mẫu thân của Mộ Dung Phục.
"Sau khi Mộ Dung Bác hại chết không ít võ lâm đồng đạo thì lo lắng bản thân bị thanh toán, nên lùi về sau màn."
"Mộ Dung Phục còn âm hiểm hơn cả phụ thân hắn, hắn kết giao người khác đều là vì hy vọng sau này bọn hắn có thể bán mạng cho mình, giúp hắn phục quốc cho Mộ Dung gia."
"Điểm này ta nghĩ Đoàn công tử hiểu rất rõ."
Đoàn Dự như có điều suy nghĩ, gật đầu.
Vương Ngữ Yên bị những lời này khiến cho không còn tỉnh táo.
Cô phụ chưa chết!
Biểu ca cũng tâm cơ thâm trầm.
Nàng không nghĩ tới tên võ sĩ Tây Hạ hôm trước kém chút đã giết mình cùng Đoàn công tử chính là biểu ca nàng giả trang.
Trong nháy mắt hình tượng cao lớn của biểu ca trong lòng nàng vỡ nát.
"Lâu chủ, ai đứng hàng thứ 8 thế?"
Có người hỏi tiếp, tư thế giống như nếu ngươi không nói ta sẽ không đi vậy.
Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng đệ bát: Thành Côn!
Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng đệ lục: Chu Thiết Đảm!
Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng đệ tam: Long Khiếu Vân!
Tiểu Nhân Âm Hiểm Bảng đệ nhất: Đế Thích Thiên!
Lưu Tiêu lựa chọn vài đại boss rồi nói ra một lượt.
Nhưng lần này hắn không kể bất kỳ sự tích âm hiểm nào nữa.
Trước tiên nên cho bọn hắn thèm cái đã.