Thấy Long Khiếu Vân quỳ xuống một cách không có cốt khí như thế càng làm Lý Tầm Hoan chán ghét hơn.
Bản thân đúng là bị mù mới kết bái với loại người như vậy.
"Nghĩa đệ đừng giết ta, nếu ngươi giết ta thì Thi Âm làm sao bây giờ?"
Lời này vừa dứt thì Lý Tầm Hoan trầm mặc, không nói.
Tình huống bây giờ có chút xấu hổ.
Bởi vì hắn không biết nhìn người, nên đã đẩy Lâm Thi Âm gả cho Long Khiếu Vân, còn sinh một đứa bé nữa.
Nếu muốn giết Long Khiếu Vân thì không dễ như thế.
Trước đó A Phi cũng có suy nghĩ như vậy nên mới muốn xuất thủ dùm cho Lý Tầm Hoan.
Long Khiếu Vân khóc ròng, dập đầu liên tục trước mặt Lý Tầm Hoan, nhưng khi hắn phát hiện y không động lòng tý nào thì liền quay qua cầu Lâm Thi Âm.
"Thi Âm, ta không thể chết được, nếu ta chết Tiểu Vân sẽ không có cha."
Long Khiếu Vân kéo tay Lâm Thi Âm lại rồi nói: "Hơn nữa mấy năm nay ta luôn thật lòng yêu ngươi!"
"Ta thừa nhận lúc bắt đầu ta không có ý tốt, nhưng từ đó đến nay ta chưa từng để ngươi chịu một thiệt thòi nào."
Lời này của hắn hoàn toàn là sự thật.
Tuy mục đích không tốt, nhưng qua những năm ở chung thì hắn đã thật sự yêu Lâm Thi Âm rồi, đối xử với Lâm Thi Âm tốt vô cùng.
Nhưng chỉ có điều trong lòng Lâm Thi Âm vẫn chỉ có Lý Tầm Hoan mà thôi.
Nàng chưa bao giờ yêu Long Khiếu Vân cả.
Lúc này khi biết được bộ mặt thật của Long Khiếu Vân thì nàng càng chán ghét hắn thêm.
Nàng quay đầu, không nói gì.
Hưu!
Lý Tầm Hoan cắn răng, vẫn xuất thủ.
Phi đao xuyên thẳng qua đầu của Long Khiếu Vân.
Long Khiếu Vân!
Chết!
Một khắc sau thì trên mặt Lâm Thi Âm vẫn hiện lên vẻ bi thương, sau đó khóc rống lên.
"Tiểu nhân âm hiểm đã chết rồi, chúng ta đi thôi, đại ca!"
"Chúng ta đi tới Thiên Cơ Lâu nhìn một tý đi."
A Phi vỗ tay, nở nụ cười.
Thấy Lý Tầm Hoan có thể hạ quyết tâm giết Long Khiếu Vân thì hắn cao hứng vô cùng.
"Cha?"
Long Tiểu Vân bỗng nhiên chạy ra, kêu to một tiếng, nhìn Lý Tầm Hoan bằng ánh mắt hung tợn.
Trong mắt của Long Tiểu Vân tràn ngập cừu hận cùng sát khí, hai mắt của hắn đỏ lên, nhìn chằm chằm Lý Tầm Hoan.
"Nhổ cỏ không nhổ tận góc, gió xuân đi qua cỏ lại mọc!"
A Phi phát ra sát khí mãnh liệt, muốn rút kiếm chém chết Long Tiểu Vân.
"Không được!"
Sắc mặt Lâm Thi Âm đại biến, vội vàng nhào đến ngăn trước người Long Tiểu Vân.
A Phi giật mình, biết quan hệ giữa Lâm Thi Âm cùng Lý Tầm Hoan nên vội vàng thu kiếm lại.
"Nếu như hắn lớn lên muốn báo thù thì cứ tìm đến ta."
Lý Tầm Hoan cũng ngăn A Phi lại.
Hắn không thể nào hạ thủ với một đứa bé được, huống gì đó còn là con của Lâm Thi Âm nữa.
"Đi thôi!"
Lý Tầm Hoan thở dài, lôi kéo A Phi vẫn không cam lòng lắm ra ngoài.
"Ngươi lại muốn đi sao biểu ca?"
Lâm Thi Âm đứng phía sau hô lớn.
Trong lòng của nàng chỉ có mỗi Lý Tầm Hoan mà thôi.
Nhưng mà Lý Tầm Hoan bây giờ còn mặt mũi nào đối mặt với Lâm Thi Âm nữa.
Thiên hạ ai cũng tán dương nghĩa khí của hắn, nhưng chỉ có hắn mới biết được việc giao nữ nhân của mình cho một tiểu nhân âm hiểm là việc làm ngu ngốc cỡ nào.
Hại chính mình, cũng hại người mình yêu.
Lý Tầm Hoan dừng bước, nói một cách khổ sở: "Có lẽ ta sẽ trở về."
Nói xong, hắn cùng với A Phi đi thẳng ra ngoài, không ngoái đầu lại.
"Ta vẫn sẽ chờ ngươi!"
Phía sau là tiếng la đầy kiên định của Lâm Thi Âm.
Thân thể của Lý Tầm Hoan như bị sét đánh vậy, rung động liên tục.
...
Đại Minh Hoàng Triều!
"Chu Thiết Đảm ngươi tốt lắm, người trong thiên hạ chỉ nghĩ ngươi là một người trung thành và tận tâm, không ngờ ngươi cùng một giuộc với ta."
Tào Chính Thuần khi nghe tin Chu Vô Thị cũng muốn tạo phản thì nhịn không được mà kêu lên.
Hắn cho rằng khi bản thân tạo phản thì Chu Vô Thị sẽ là chướng ngại lớn nhất của mình, không ngờ đối phương cũng có dự định giống mình.
"Ta đã coi thường ngươi quá rồi, vậy mà có thể khống chế được Thập Đại Tướng Quân sao."
"Đốc chủ, bây giờ chúng ta đã bị Thiên Cơ Lâu vạch trần rồi, kế tiếp nên làm thế nào?"
Có một tâm phúc hỏi.
Nghe được Thiên Cơ Lâu thì trong mắt Tào Chính Thuần xuất hiện một vẻ tàn nhẫn.
"Thiên Cơ Lâu?"
"Đợi ta ngồi lên bảo toạ Hoàng Đế Đại Minh thì ta trừng trị bọn hắn sau."
"Bất quá cũng phải cảm tạ Thiên Cơ Lâu!"
"Nếu không nhờ bọn hắn thì ta thật sự không biết việc Chu Thiết Đảm đã khống chế được Thập Đại Tướng Quân."
"Lập tức triệu tập nhân thủ, đầu tiên tiêu diệt Hộ Long Sơn Trang trước đã."
Tào Chính Thuần hét to.
Không thể để Chu Thiết Đảm ra tay trước được, chờ đại quân từ biên cương chạy đến thì bọn hắn hoàn toàn không có lực phản kháng.
Không thể không nói, Thiên Cơ Lâu đã giúp hắn một việc lớn rồi.
...
Oành!
Hộ Long Sơn Trang, Chu Vô Thị lúc này đang tức giận vô cùng, hắn vừa mới đập nát một cái bàn
"Vô liêm sỉ!"
Chu Vô Thị rống to!
Hắn còn chưa bố trí xong hết, còn chưa bắt được Tào Chính Thuần thì việc tạo phản đã lộ ra rồi.
Hắn biết dã tâm của Tào Chính Thuần, cũng biết thực lực mà y sở hữu to lớn ra sao.
Bởi thế nếu chưa bắt được Tào Chính Thuần thì hắn không dám lộ ra bất kỳ dã tâm nào của mình.
"Rốt cuộc vì sao Thiên Cơ Lâu lại biết được mọi chuyện."
Trong mắt Chu Vô Thị xuất hiện vẻ kiêng kỵ vô cùng nồng nặc.
Hắn tự tin rằng bản thân đã bố trí tất cả mọi thứ không có kẽ hở nào, không ngờ Thiên Cơ Lâu lại có thể biết hết tất cả mọi chuyện.
Thậm chí chuyện 20 năm về trước bọn hắn cũng biết, lại còn như được tận mắt chứng kiến vậy.