• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Kiều mỗ bái kiến lâu chủ Thiên Cơ Lâu!"

Kiều Phong ôm quyền, biểu tình vô cùng chăm chú.

"Cảm tạ lâu chủ đã giúp tại hạ rửa sạch oan khuất, cũng cảm tạ việc lâu chủ vạch trần độc phụ Khang Mẫn kia, báo thù cho Mã đại ca!"

Đây là một hán tử có thể đội trời đạp đất!

Nhìn khắp thế giới võ hiệp này thì người xứng đáng với danh xưng đại hiệp không nhiều, nhưng Kiều Phong chính là một người trong số đó.

Đối với Kiều Phong thì Lưu Tiêu thán phục một cách thật lòng.

Đây là lần đầu tiên Lưu Tiêu ôm quyền một cách trịnh trọng để chào lại đối với người ở thế giới này.

"Kiều đại hiệp không cần khách khí như thế."

"Kiều đại hiệp hào khí cái thế, nghĩa bạc vân thiên, việc Lưu Tiêu làm chỉ vì không muốn những phường tiểu nhân kia làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Kiều đại hiệp thôi."

Lời này vừa dứt thì cả sảnh đường đều giật mình.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu lại tự xưng tên của bản thân mà không dùng bổn lâu chủ nữa.

Điều này nói rõ hắn tôn kính Kiều Phong một cách chân chính.

Phải biết rằng Thiên Cơ Lâu xuất hiện cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng không có mấy ai biết được tên thật của lâu chủ Thiên Cơ Lâu là gì.

Lúc này lâu chủ Thiên Cơ Lâu lại tự báo tên tuổi trước mặt Kiều Phong, thật khiến người ta phải giật mình.

Hơn nữa qua lời của y ta có thể thấy được y đánh giá cực cao Kiều Phong, thậm chí còn dùng "Hào khí cái thế, nghĩa bạc vân thiên" để diễn tả.

"Vãi! Chuyện gì xảy ra với lâu chủ vậy? Sao lại đối xử tốt với Kiều Phong như thế?"

"Không ngờ lâu chủ lại tôn kính Kiều Phong như thế, không lẽ Kiều Phong bị oan thật hay sao?"

"Chậc! Có thể đó!"

"Đúng rồi! Với tình báo của Thiên Cơ Lâu thì có lẽ lâu chủ biết vài thứ mà chúng ta không rõ."

Vài người thông minh đã phân tích được vài thứ từ lời nói và thái độ của Lưu Tiêu đối với Kiều Phong.

Nếu Kiều Phong thật sự là một ác ôn giết cha thí sư, thì sao có khả năng lâu chủ Thiên Cơ Lâu lại tôn kính hắn như vậy được.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu có thể là một cao thủ Tông Sư, thế nên thứ khiến hắn tôn kính chỉ có thể là nhân phẩm mà thôi.

Lập tức mọi người bắt đầu suy nghĩ lại tin đồn về Kiều Phong, có vẻ rằng đây là một âm mưu lớn.

Lúc này không ai trong Thiên Cơ Lâu còn mắng Kiều Phong nữa.

Mọi người đều im lặng, chăm chú nghe cuộc hội thoại giữa Kiều Phong và Lưu Tiêu.

Sao Kiều Phong lại không phát hiện sự thay đổi thái độ của những người trong Thiên Cơ Lâu được.

Vì thế nên y hơi kích động một tý.

Mấy ngày nay khi hắn đi tới đâu thì đều bị nói là chó Khiết Đan, hoặc là súc sinh.

Coi như hắn không thèm quan tâm những lời thoá mạ này thì hắn cũng không muốn đeo ác danh giết cha thí sư trên lưng mình.

"Đa tạ lâu chủ đã nói giúp cho Kiều Mỗ, Kiều Phong vô cùng cảm kích."

Lúc này thì Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên cũng vừa đi xuống lầu.

Khi thấy Kiều Phong thì Đoàn Dự không giấu nổi sự vui mừng.

"Đại ca!"

Đoàn Dự lúc này còn hơi say rượu, hắn chạy tới một cách lảo đảo, kích động tới mức nắm chặt Kiều Phong.

Trong thời gian ngắn này thì cuộc sống của hai huynh đệ đã thay đổi rất nhiều, khi gặp lại nhau thì cả hai không kiềm được cảm xúc.

Đặc biệt là Đoàn Dự, giọng của hắn như muốn khóc tới nơi.

Không ai có thể biết được cảm giác người mình thích lại đột nhiên biến thành muội muội của mình, nỗi đau đó như ngàn mũi kim đâm vào thân thể vậy.

"Nhị đệ..." Kiều Phong nghẹn ngào.

Coi như người ngoài nói bản thân ác ra sao thì huynh đệ kết nghĩa của mình vẫn luôn tin tưởng, coi mình là một người đại ca.

Nhị đệ?

Ta cũng có một nhị đệ!

Xưng hộ giữa Kiều Phong cùng Đoàn Dự mém chút làm Lưu Tiêu bật cười.

"A Chu ngươi bị sao thế?"

Lúc này Vương Ngữ Yên cũng thấy được A Chu, mặt nàng lúc này trắng bệch, phải dựa vào Kiều Phong mới đứng thẳng lên được.

"A Chu tỷ tỷ ngươi bị thương gì thế?"

Đoàn Dự nghe thế thì vội vàng quan tâm.

"Đại ca, A Chu tỷ tỷ gặp chuyện gì thế?"

Hắn quay đầu nhìn về Kiều Phong với ánh mắt nghi hoặc.

"Việc này một lời khó nói hết, ta đến đây chủ yếu là để hỏi thăm biện pháp cứu chữa cho A Chu."

Kiều Phong thở dài, nhìn về Lưu Tiêu.

Hắn chưa phát hiện được qua một thời gian ở chung, hắn đã có tình cảm với A Chu rồi.

Hai mắt Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên sáng lên!

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thần bí, nhất định có cách cứu sống A Chu.

Hai người đương nhiên sẽ cầu tình dùm A Chu.

Đối với nữ tử bi tình như A Chu thì Lưu Tiêu cũng đồng tình vô cùng.

Nhưng cái giá để cứu A Chu hơi lớn, đến mức hắn cũng nhức nhối.

Coi như cứu thì cũng không thể nào miễn phí được.

Ngay sau đó Lưu Tiêu hơi suy nghĩ một chút, liền có tính toán trong lòng.

"Ta thật sự biết cách để cứu trị A Chu."

Lưu Tiêu mở miệng nói.

A Chu bị thương là do bị chưởng lực chí dương như Đại Kim Cang Chưởng đánh trúng.

Đám người Tiết Mộ Hoa, Bình Nhất Chỉ, Hồ Thanh Ngưu thì đều có thể cứu chữa được.

Nhưng với trạng thái trước mắt này của A Chu thì không thể nào tìm những người này kịp được.

Đương nhiên Lưu Tiêu còn có một phương pháp thô bạo hơn.

Mọi người đều sáng mắt lên, yên lặng chờ Lưu Tiêu nói tiếp.

"Hẳn là Kiều đại hiệp muốn hỏi thăm trên giang hồ có người nào chữa trị được cho A Chu cô nương phải không?"

Kiều Phong gật đầu.

Lưu Tiêu nói tiếp: "Không cần tìm người khác, ta có thể cứu A Chu."

"Nhưng cách này thì phải bỏ ra một cái giá khá lớn, Kiều đại hiệp phải đáp ứng một việc cho ta mới được."

Kiều Phong gật đầu: "Lâu chủ cứ việc nói, dù là lên núi đao xuống biển lửa, Kiều mỗ cũng sẽ thử một lần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK