• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thấy bỗng nhiên Thượng Quan Kim Hồng bay ra ngoài thì da đầu Tiêu Phong như muốn nổ tung, nhìn về phía Lưu Tiêu với ánh mắt đầy hoảng sợ.

Thiên Cơ Lão Nhân - Tôn Bạch Phát cũng dựng hết tóc gáy lên, khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh hãi, nhìn Lưu Tiêu.

Trong Thiên Cơ Lâu lúc này chỉ còn tiếng hít sâu.

Đại Tông Sư!

Chỉ có Đại Tông Sư mới có thể đánh bại Thượng Quan Kim Hồng trong một chiêu thôi.

"Phốc!"

Thượng Quan Kim Hồng che ngực, phun máu.

Trong mắt hắn lúc này chỉ còn vẻ kinh hãi.

Hắn không ngờ sẽ có một ngày bản thân không tiếp nổi một chiêu của người khác.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không ngờ lại khủng bố đến thế, nực cười là bản thân còn muốn đến để đe doạ nữa chứ.

Người ta không đánh chết mình đã là thủ hạ lưu tình rồi.

"Đa tạ lâu chủ đã nương tay!"

Thượng Quan Kim Hồng lấy tay che ngực, phát hiện đôi Long Phượng Hoàn đã vỡ nát.

Lúc này Kinh Vô Mệnh cũng chạy đến giúp hắn.

Ban đầu y muốn khuyên Thượng Quan Kim Hồng đừng động thủ.

Nhưng đại chiến giữa Thượng Quan Kim Hồng và Tiêu Phong diễn ra quá nhanh, y còn chưa kịp nói.

"Ta bắt ngươi ở lại mười ngày trong Thiên Cơ Lâu để nghiêm phạt!"

Lưu Tiêu mở miệng một cách đạm mạc!

Hắn không hạ tử thủ!

Dù sao cũng là Tiêu Phong xuất thủ trước.

Tuy nhiên Thượng Quan Kim Hồng cũng có khiêu khích, thế nên tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Vô số người nghẹn lời, không biết biểu lộ ra sao.

Tính đùa ác của lâu chủ lại nổi lên.

Đầu tiên là trấn áp Cưu Ma Trí, bắt hắn đi quét rác, sau đó là bắt Kinh Vô Mệnh bưng thức ăn.

Hiện tại ngay cả bang chủ Kim Tiền Bang, cao thủ Tông Sư như Thượng Quan Kim Hồng cũng phải gia nhập vào hàng ngũ bưng thức ăn sao?

Sắc mặt Thượng Quan Kim Hồng biến hoá liên tục.

Nếu hắn chịu cảnh bị trấn áp tại Thiên Cơ Lâu thì thanh danh của hắn sẽ bị phá huỷ.

Hắn nhìn sang Kinh Vô Mệnh, thấy được những mảnh vụn đồ ăn bám trên y phục của y, Thượng Quan Kim Hồng biết khi chịu ở đây thì hắn sẽ có kết quả ra sao.

Nhưng khi nghĩ tới Lưu Tiêu thì lòng hắn run lên.

Giống như một ngọn núi cao vậy, không thể thấy đỉnh.

Cảm nhận được giãy dụa trong nội tâm của Thượng Quan Kim Hồng, Kinh Vô Mệnh ra hiệu cho hắn không nên cự tuyệt.

Muốn cương cũng phải coi đối tượng là ai!

Nếu gặp người sâu không lường được thế này mà còn không chịu thua thì chính là đồ ngu.

"Được!"

Thượng Quan Kim Hồng suy nghĩ một chút, vẫn cúi đầu.

Hắn hối hận vô cùng, biết Thiên Cơ Lâu sâu không lường được rồi mà vẫn muốn đến để uy hiếp đối phương một chút, đòi lại mặt mũi cho Kim Tiền Bang.

Chỉ thế thôi sao?

Có người hơi thất vọng một tý, còn tưởng rằng Thượng Quan Kim Hồng sẽ phản kháng đến cùng nữa chứ.

Gia hoả này là Tông Sư đầu tiên dám phóng thích khí cơ ra khiêu khích Thiên Cơ Lâu, tưởng rằng dù có chết cũng phải ương ngạnh tới cùng.

"Hai người các ngươi cũng thế, đủ mười ngày thì tự động rời đi."

Qua cơ hội này Lưu Tiêu cũng phổ cập thời gian cho Cưu Ma Trí cùng Kinh Vô Mệnh luôn.

Đương nhiên Lưu Tiêu vẫn cảnh cáo cả ba.

"Nếu như có lần thứ hai, dám phá hư quy củ của Thiên Cơ Lâu ta thì đừng trách."

Đùng đùng...Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Tất cả người xung quanh đều sôi trào.

"Lâu chủ đại phát thần uy, trở tay là có thể trấn áp Thượng Quan Kinh Hồng."

"Ha ha ha, ta biết ngay, dù Thượng Quan Kim Hồng có tới thì cũng chịu chung số phận với Kinh Vô Mệnh thôi."

"Khí phách, ngay cả Tông Sư cũng bị trấn áp."

"Tiêu Phong thật lợi hại, vậy mà có thể ngang tay với Thượng Quan Kim Hồng."

"Đúng, với thiên phú của Tiêu Phong thì chờ sau khi hắn bằng tuổi Thượng Quan Kim Hồng thì chỉ cần lật tay cũng có thể chiến thắng."

Cũng có người ủng hộ cho Tiêu Phong.

Nếu so với Thượng Quan Kim Hồng thì Tiêu Phong thật sự là vãn bối.

Thời gian Thượng Quan Kim Hồng tung hoành giang hồ sớm hơn Tiêu Phong vài chục năm lận.

Nếu cả hai bằng tuổi nhau thì Thượng Quan Kim Hồng tuyệt đối không phải đối thủ của Tiêu Phong.

Bên ngoài cũng có không ít người đang quan chiến, tiếng vỗ tay cũng vang lên kịch liệt.

Bỗng có người chạy vào.

Nhìn sơ qua đây chỉ là một đứa trẻ, nhìn rất trắng trẻo.

"Lâu chủ, ta muốn tố cáo!"

Nhưng khi đứa trẻ này vừa mở miệng thì ai nấy đều giật mình, vì giọng nói phát ra như một nam nhân mấy chục tuổi.

Lưu Tiêu phát động năng lực của Thiên Cơ Lâu rồi nhìn sang.

"Tên: Ngũ Độc Đồng Tử"

"Thân phận: Sát thủ"

"Cảnh giới: Tiên Thiên trung kỳ"

"Võ học: Ngũ Độc Thần Công"

"Am hiểu: Chế độc, lấy độc giết người"

"Mục đích: Nhận nhiệm vụ của Long Khiếu Vân đến đây để giết chết ký chủ."

Lại là Ngũ Độc Đồng Tử!

Hơn nữa còn là do Long Khiếu Vân tìm đến để giết mình.

Trong mắt Lưu Tiêu loé lên một tia sát khí.

Nhưng mà có vẻ khi Ngũ Độc Đồng Tử chứng kiến một màn khi nãy thì sợ quá, ngay cả Thượng Quan Kim Hồng cũng bị trấn áp, thế nên mới chạy đến tự báo thân phận.

Quả nhiên Ngũ Độc Đồng Tử nói tiếp: "Tại hạ là Ngũ Độc Đồng Tử, được Long Khiếu Vân từ Hưng Vân Trang mướn tới để giết ngươi."

"Tại hạ không dám bất kính với lâu chủ, thế nên khai ra Long Khiếu Vân, cầu lâu chủ buông tha."

Một màn vừa rồi khiến hắn kinh sợ không thôi, chỉ một chưởng đã trọng thương Thượng Quan Kim Hồng

Trong Thiên Cơ Lâu lúc này xôn xao vô cùng.

Ngũ Độc Đồng Tử lại bị doạ sợ đến mức chủ động nhảy ra.

Đám người Thiên Cơ Lão Nhân, Thượng Quan Kim Hồng nhìn thấy một màn này cũng há hốc mồm.

Ngũ Độc Đồng Tử dù sao cũng tiếng xấu lan xa, giết người trong vô hình, xài độc tới mức xuất thần nhập hoá.

Chỉ cần trả đủ tiền thì ai bọn hắn cũng dám giết.

Nhưng lúc này lại bị doạ đến mức chủ động hiện thân, khai Long Khiếu Vân ra.

"Sợ rằng Ngũ Độc Đồng Tử bị doạ không nhẹ, nên lúc này mới chủ động nhảy ra."

"Dù là ta tới để ám sát lâu chủ thì khi thấy được một màn vừa nãy ta cũng chạy ra nhận tội, mong nhận được khoan hồng."

"Ngũ Độc Đồng Tử dù sao cũng đã từng hạ độc chết Nửa Bước Tông Sư rồi, thế nhưng lại không dám đụng tới lâu chủ."

"Moá, Ngũ Độc Đồng Tử nghe danh đã sợ bể mật lại là một người lùn sao?"

Tất cả quần chúng khi thấy một màn này thì vô cùng kích động, nhìn Lưu Tiêu một cách sùng bái cực độ.

"Tốt!"

Lưu Tiêu vung tay lên: "Ngươi có thể đi!"

Nếu Ngũ Độc Đồng Tử đã chủ động khai ra thì Lưu Tiêu cũng lười xử trí.

Càng không sợ thả hổ về rừng.

Bất kỳ người nào bước vào Thiên Cơ Lâu mà mang theo địch ý thì đều sẽ bị hắn phát hiện mà thôi.

Độc Công của Ngũ Độc Đồng Tử có quỷ dị thế nào trước mặt hắn cũng vô dụng.

May mà Ngũ Độc Đồng Tử còn chưa bước vào Thiên Cơ Lâu, nếu không hắn muốn tự thú cũng khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK