"Đúng là một hán tử, lời hứa đáng giá ngàn vàng, không ngờ hắn thực sự chịu cảnh tù đày tại Thiên Lao."
Tiêu Phong vô cùng kính nể.
Hắn rất vui khi kết giao được với những hán tử trọng tình trọng nghĩa thế này.
Hành vi của Cổ Tam Phong khiến hắn cảm thấy bội phục vô cùng, hận không thể nhậu say với người đó một trận.
"Đại ca, người này rất giống ngươi, đều là hào kiệt chân chính!"
Đoàn Dự nhịn không được mà vỗ tay, đáng tiếc dùm cho Cổ Tam Thông.
"Nhân vật như thế lại bị tiểu nhân âm hiểm như Chu Vô Thị tính kế mà không biết, thật đáng tiếc."
"Nếu như hắn vẫn còn thì trong chốn giang hồ này lại có thêm một cao thủ tuyệt đỉnh rồi."
"Cổ Tam Thông, quả thực là hào kiệt chân chính!"
Vô số người đều tiếc hận cho Cổ Tam Thông, tức giận vì sự đê tiện của Chu Vô Thị.
"Lâu chủ, vậy Tố Tâm chết rồi sao?"
Tôn Tiều Hồng nhịn không được mà hỏi.
Bị cao thủ như Chu Vô Thị chưởng trúng, mặc dù chỉ là nửa chưởng nhưng đó là vượt quá mức chịu đựng của người bình thường rồi.
Dù là Lâm Thi Âm hay Tố Tâm, dưới cái nhìn của nàng đều là nữ tử số khổ cả,
"Còn về phần con trai của nàng và Cổ Tam Thông thì sao?"
Song Nhi cũng lên tiếng.
Lưu Tiêu nhìn sang một tý rồi trả lời: "Tố Tâm vẫn chưa chết."
"Lúc đó tuy nàng bị chưởng lực của Chu Vô Thị đánh trúng nhưng vào phút cuối Chu Vô Thị đã đút kỳ dược Thiên Hương Đậu Khấu cho nàng, nên nàng đã rơi vào trạng thái giả chết, hiện tại vẫn còn đang ngủ say."
"Bây giờ chỉ cần tìm viên Thiên Hương Đậu Khấu thứ hai cho nàng sử dụng thì nàng sẽ sống lại ngay."
"Còn về phần con trai của nàng và Cổ Tam Thông thì bây giờ đã trở thành một tên côn đồ vô danh rồi."
Thiên Hương Đậu Khấu!
Vô số người chấn động không ngừng.
Đây là kỳ dược của võ lâm, không ngờ Tố Tâm lại có vinh hạnh sử dụng nó.
"Thiên Hương Đậu Khấu, bây giờ trên giang hồ chỉ còn có hai viên mà thôi, muốn tìm được khó như lên trời."
Thiên Cơ Lão Nhân thở dài, biết việc giúp Tố Tâm tỉnh lại khó như thế nào.
"Thảo nào Chu Vô Thị từng hỏi Đại Thanh Hoàng Triều về tung tích của Thiên Hương Đậu Khấu, thì ra là vì để phục sinh Tố Tâm."
Vi Tiểu Bảo lên tiếng, hắn vô cùng kinh ngạc.
Lưu Tiêu nói: "Sau khi tróc nã được Cổ Tam Thông quy án thì tuy Tố Tâm nửa chết nửa sống nhưng Chu Vô Thị lại được cả danh và lợi, trở thành đại anh hùng trong thiên hạ."
"Hắn bày mưu tính kế, được sắc phong làm Thiết Đảm Thần Hầu, gây dựng lên Hộ Long Sơn Trang uy chấn giang hồ như hiện nay, chưởng khống tình báo của cả Đại Minh."
Lưu Tiêu cười lạnh một tiếng, dự định bới hết gốc gác của Chu Vô Thị lên.
"Tên Chu Vô Thị này cũng là người dã tâm bừng bừng, vô cùng bất mãn với người cháu trai mà Hoàng Huynh truyền ngôi."
"Thế nên hắn dựa vào tình báo mà Hộ Long Sơn Trang thu thập được, âm thầm uy hiếp đủ loại quan lại, khống chế được Thập Đại Tướng Quân ngoài biên cương."
"Bây giờ hắn còn đang định tạo phản, làm hoàng đế Đại Minh Hoàng Triều kia kìa."
Oanh!
Lời này vừa dứt thì tất cả mọi người đều thấy lỗ tai của mình ù ù, hiển nhiên là bị chấn động vô cùng.
"Moá, tên tiểu nhân âm hiểm Chu Vô Thị này còn muốn làm Hoàng Đế của Đại Minh Hoàng Triều nữa à?"
Vi Tiểu Bảo giật nảy mình.
"Đáng chết, hắn không biết khi chiến loạn xảy ra thì bách tính sẽ khổ sở vô cùng sao?"
Tiêu Phong giận dữ, hắn hận không thể giết được kẻ có dã tâm bừng bừng như Chu Vô Thị.
Sắc mặt của Đoàn Dự đại biến.
Một khi Đại Minh Hoàng Triều loạn thì cả Cửu Châu cũng sẽ loạn.
Những nước lớn thì không sao, về phần những nước nhỏ như Đại Lý của Đoàn gia hắn chắc chắn sẽ bị cuốn trôi theo dòng lũ.
"Thập Đại Tướng Quân ở biên cương đều bị thu mua, sợ rằng lần này Chu Vô Thị sẽ tạo phản thành công rồi."
Có người hít một hơi.
Lấy được quân quyền, cơ hội tạo phản gần như đã đạt đến tám mươi phần trăm.
"Đại Minh Hoàng Triều nguy to!"
Thiên Cơ Lão Nhân như đã dự liệu được cảnh tượng khi Chu Vô Thị tạo phản thành công rồi.
Chu Vô Thị đã bố trí nhiều năm, việc tạo phản sao dễ thế được.
Lưu Tiêu lắc đầu: "Không dễ thế đâu."
"Đại Minh Hoàng Triều vẫn còn có một gia hoả có dã tâm bừng bừng muốn lên làm Hoàng Đế khác."
Lưu Tiêu vẫn không quên tên thái giám chết bầm Tào Chính Thuần này.
Nếu xét về quyền thế thì hắn không thua gì Chu Vô Thị cả.
Thậm chí ở Kinh Đô thì quyền lực của hắn còn cao hơn cả Chu Vô Thị.
"Một người khác là ai thế lâu chủ?"
"Moá! Đại Minh Hoàng Triều loạn thật."
"Chu Vô Thị muốn tạo phản cháu hắn thì thôi đi, lại còn có một người muốn tạo phản nữa à."
Lưu Tiêu nói: "Chính là Tào Chính Thuần của Đông Xưởng!"
"Hai tên dã tâm bừng bừng này, dù ai muốn lên làm Hoàng Đế thì đều phải diệt trừ đối phương mới được."
"Xem ai có thủ đoạn cao minh hơn thôi."
Bây giờ đem Chu Vô Thị cùng Tào Chính Thuần đưa ra ánh sáng, để cả hai quyết đấu.
Còn việc cuối cùng ai có thể lên làm Hoàng Đế thì ngay cả Lưu Tiêu cũng không biết.
"Tên thái giám Tào Chính Thuần này cũng muốn tạo phản sao?"
"Hoàng Đế của Đại Minh Hoàng Triều quá phế vật, hai trọng thần đều muốn phản hắn."
"Lâu chủ thật ngưu bức, dám đem hai tên phản tặc này ra ánh sáng, để bọn hắn đánh nhau."