Tổng đà của Cái Bang, Tín Dương.
Ngô Trường Phong vì truy tra manh mối của Đả Cẩu Bổng mà đi đến Lạc Dương Thành.
Nhưng đại bộ phận cao thủ của Cái Bang bởi vì việc Kiều Phong rời khỏi chức bang chủ nên vẫn phải ở đây để giải quyết những việc quan trọng.
Bao gồm Bạch Thế Kính cùng Khang Mẫn.
"Trong thời gian ngắn ngươi đừng đến đây nữa, bởi vì mất Đả Cẩu Bổng, thêm Kiều Bang chủ trốn đi nên các huynh đệ ở phân đà khác đã đến đến đây rồi."
"Người lắm mắt nhiều, nếu bị phát hiện thì nguy to."
Bạch Thế Kính vừa mặc quần áo vừa nói với Khang Mẫn ở kế.
Nếu chuyện của bọn hắn bị phát hiện ra thì bị phế võ công còn là nhẹ.
Lúc này cả hai vừa xong việc.
Tin tức tìm được Đả Cẩu Bổng vẫn chưa truyền đến nơi này.
Khi nãy sung sướng thì ngươi không nói thế!
Khang Mẫn cũng đang nghĩ ngợi, đứng dậy mặc y phục tính rời đi, nhưng thấy một con bồ câu đưa tin đang bay đến.
Bạch Thế Kính thuận tay lấy bức thư vừa được gửi đến, vừa cầm lên đọc thì biến sắc ngay lập tức.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Khang Mẫn Hỏi.
"Chuyện của chúng ta bị phát hiện rồi."
Bạch Thế Kính vừa dứt lời thì bốn phía đã có nhưng tiếng hò hét truyền đến.
"Vây lại, không nên để tên hỗn đản dám câu dẫn nhị tẩu này chạy thoát."
Âm thanh tràn đầy sát khí của Hề trưởng lão vang lên.
Chớp mắt khuôn mặt của Khương Mẫn không còn tý máu nào.
"Mang ta đi cùng."
Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Thế Kính đã thi triển khinh công muốn chạy trốn.
Một khắc sau!
Một tiếng nổ lớn vang lên, kình khí bay tứ tung.
Một cây gậy bay từ cổ sổ vào, ép Bạch Thế Kính phải quay trở lại.
Rầm rầm!
Sau đó rất nhiều bóng người phá tường mà bay vào phòng của Bạch Thế Kính.
Một hồi sau Bạch Thế Kính cùng Khang Mẫn đã bị những trưởng lão còn lại của Cái Bang bao quanh.
"Quả nhiên lời của lâu chủ Thiên Cơ Lâu không sai, đôi gian phu dâm phụ các ngươi quả nhiên là thông đồng với nhau."
Trần trưởng lão cầm đao chỉ vào Bạch Thế Kính cùng Khang Mẫn, hận không thể bổ đôi cả hai ra.
"Độc phụ!"
Có đệ tử nhìn thấy bộ dáng xốc xếch của cả hai, tiến lên tát Khang Mẫn một cái.
"Bạch Thế Kính, ngươi còn muốn phản kháng nữa sao?"
"Ngươi không thấy bản thân mình làm Uông bang chủ, ... Kiều bang chủ thất vọng hay sao?"
Hề trưởng lão lớn tiếng chất vấn.
Trong nháy mắt sắc mặt của Bạch Thế Kính biến hoá, chuẩn bị thúc thủ chịu trói.
Bản tính hắn cũng không quá xấu, nếu không thì không thể ngồi lên vị trí chấp pháp trưởng lão của Cái Bang.
Chẳng qua là bị Khang Mẫn sắc dụ, không cẩn thận gây ra sai lầm lớn, lúc này mới càng lún càng sâu.
4 5 tên đệ tử Cái Bang chen nhau tiến lên, trói Khang Mẫn cùng Bạch Thế Kính lại, áp tải lên tổng đàn của Cái Bang.
Một màn bày bị không ít võ lâm nhân sĩ của Tín Dương nhìn thấy.
Không bao lâu thì tin tức về thế lực mới là Thiên Cơ Lâu lại xuất hiện trên bàn của các đại thế lực khác.
...
"Thiên Cơ Lâu? Kiều Phong ta thiếu ngươi một ân huệ."
"Nếu bản thân ta không thể tra được người cầm đầu thì ta có thể tìm Thiên Cơ Lâu này cầu trợ thử xem."
Dưới Thiếu Thất Sơn, Kiều Phong bỏ vài lượng bạc lại rồi đi ra khỏi Tửu Lâu.
...
Đại Minh, Hộ Long Sơn Trang!
Chu Thiết Đảm mở miệng một cách uy nghiêm: "Đưa tin này cho Hải Đường, kêu nàng chạy đến Lạc Dương, điều tra lai lịch của Thiên Cơ Lâu này một tý."
Một khắc sau bỗng trong mắt hắn loé lên quang mang gì đấy: "Thiên Cơ Lâu, ngươi cũng đừng phá chuyện tốt của bản vương."
....
Hắc Mộc Nhai!
"Kiểu Phong có anh hùng khí khái bực nào, cuối cùng lại bị một độc phụ hại đến mức mất hết danh tiếng."
"Đưa tin lên giang hồ cho bổn toạ, nếu Kiều Phong nguyện ý gia nhập vào Nhật Nguyệt Thần Giáo thì hắn có thể làm Phó Giáo Chủ của Thần Giáo ta."
Thanh âm của Đông Phương Bất Bại truyền đi thật xa, vang vọng cả Hắc Mộc Nhai.
"Thiên Cơ Lâu? Đột nhiên bổn toạ thấy hứng thú với nơi đó một tý rồi đấy."
Chớp mắt thân ảnh của Đông Phương Bất Bại đã biến mất trên Hắc Mộc Nhai.
...
Hoàng cung của Đại Lý, Đao Bạch Phượng đang thu dọn đồ đạc, nổi giận đùng đùng, như muốn rời đi.
"Phượng Hoàng, ngươi nghe ta giải thích đi mà."
Đoàn Chính Thuần thì đang vội đuổi theo phía sau, nhưng Đao Bạch Phượng không thèm nghe gì cả.
"Ngươi đi giải thích cho độc phụ Khang Mẫn kia đi."
"Thân ái của ngươi đang bị Cái Bang bắt đi kìa, ngươi nhanh đi cứu nàng đi."
Nói xong thì thân ảnh của Đao Bạch Phượng dần biến mất trong mắt Đoàn Chính Thuần.
"Thiên Cơ Lâu Chủ, bản vương không yên với ngươi đâu!"
Thấy thế Đoàn Chính Thuần rống to bi phẫn.
Thật vất vã mới có thể dỗ vương phi về, ai ngờ chỉ vì một tin đồn mà vương phi lại xuất gia một lần nữa.
...
"Lâu chủ, nếu Khang Mẫn chỉ mới đứng thứ mười thì đứng thứ chín sẽ là ai?"
"Cầu lâu chủ giải đáp."
"Lâu chủ nói mau, nếu nói thì đêm nay ta sẽ mướn phòng, chiếu cố buôn bán của ngươi."
Trong Thiên Cơ Lâu, sau khi ném ra hai tin tức vô cùng bùng nổ thì người càng lúc càng nhiều.
Có người vì tò mò, nhưng cũng có gián điệp từ những thế lực khác phái đến.
Lưu Tiêu rất hài lòng với kết quả thế này.
Bởi vì vừa rồi danh tiếng của Thiên Cơ Lâu tăng cao, nên hắn đã mở khoá được một công năng mới.
Rút ra!
Bất luận kẻ nào ở trong Thiên Cơ Lâu đủ 24 giờ thì hắn đều có thể rút một loại võ công trên người hắn ra.
Nếu như Đoàn Dự ở Thiên Cơ Lâu đủ ba ngày thì hắn có thể sỡ hữu tất cả võ công của Đoàn Dự.
Lúc này Lưu Tiêu đang suy tư làm cách nào để giữ Đoàn Dự ở lại đây, để sao chép mấy môn tuyệt thế thần công vào tay mình.