Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Thường Tranh nhớ lại một lát rồi gật đầu.
Sau đó, anh đột nhiên lùi về sau mấy bước, rồi lại ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên kia, hai mắt đạo diễn Quách sáng rực lên!
Rõ ràng chỉ ít phút trước, thanh niên trước mắt chỉ là một người hiện đại bình thường thậm chí là có chút trầm mặc, nhưng khi cậu vừa ngẩng lên, có thứ gì đó hoàn toàn thay đổi.
Vẫn là gương mặt ấy, quần áo cũng chỉ thuộc loại bình thường.
Nhưng ánh mắt cậu lại như bắn ra tia sáng óng ánh!
Cũng là ánh mắt này khiến nét mặt một người thành thục có thêm một tia ngây thơ cố chấp.
Hai mắt anh thiêu đốt ngọn lửa vĩnh viễn không tàn, đó là sự cố chấp mãi mãi không mất đi.
Đạo diễn Quách nhịn không được nắm chặt ly nước trong tay.
Ngay cả hô hấp của ông cũng nhẹ hơn nhiều, rất sợ quấy rầy đến người trước mặt.
Thường Tranh nhìn khoảng không trước mặt, giống như đang có một người đứng đó.
Anh chậm rãi lên tiếng: "Các hạ, ngài có thể giúp đỡ nước Yến của tôi hay không, đó là quyền lựa chọn của ngài. Thế nhưng, ngài không thể giẫm đạp lên tôi và sự trung thành cùng lòng yêu nước của hàng vạn con dân nước Yến! Quả thật, nước Yến của tôi đang ở thế yếu, nhưng mà, bảo tôi phải tham sống sợ chết, cúi người hầu hạ tụi giặc cỏ cướp bóc Vương triều của tôi, điều đó không bao giờ xảy ra được!"
Giọng anh hoàn toàn không trầm ổn giống như lúc phỏng vấn mà là mang theo giọng mũi và ý chí phấn đấu đặc biệt của thiếu niên, cùng nhuệ khí tích lũy lâu năm của con em quý tộc.
Anh khẽ nâng cằm, dùng hành động để bày tỏ sự không đồng ý của bản thân.
Đạo diễn Quách cảm thấy, ngay lúc này, ông phảng phất như thấy được Vương tử nước Yến vừa kiêu ngạo vừa tài hoa xuất hiện trước mặt mình.
Người trước mặt đối phương hình như đang nói cái gì.
Trên mặt Thường Tranh hiện ra tia xấu hổ, thậm chí là tức giận: "Khương Minh đường đường là nam nhi bảy thước, sao có thể làm ra hành vi như vậy được! Mặc dù các hạ không giúp nước Yến của tôi nhưng cũng không cần làm nhục tôi như vậy!"
Tay anh vung lên, dường như định xoay người rời đi.
Bóng lưng của Thường Tranh dừng lại, sau đó xoay người, lần nữa khôi phục dáng vẻ bình tĩnh lúc trước, thăm dò nhìn đạo diễn Quách.
Ánh mắt đạo diễn Quách nhìn anh lúc này đã hoàn toàn khác trước.
Một diễn viên như vậy mà lại làm diễn viên đóng thế trong đoàn phim của mình lâu như vậy?
Cái quái gì mà diễn viên đóng thế chứ!
Một diễn viên đóng thế như vậy, chỉ cần diễn xuất tốt chút, cũng không biết vung mấy diễn viên tự xưng là phái diễn xuất thực lực ra xa mấy con phố luôn rồi!
Đạo diễn Quách cảm thấy mình đúng là mắt mù, tự dưng bỏ lỡ một hạt giống tốt lâu như vậy!
Ông hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Nghiêng đầu nhìn phó đạo diễn còn kích động hơn bản thân, ho nhẹ một tiếng, lấy thế đạo diễn của bản thân ra: "Cậu nói, phần diễn của nam chính cậu đã xem hết rồi?"
Thường Tranh nhíu mày, lúc nãy anh không nói như vậy.
Anh trả lời: "Cũng không phải xem hết rồi, tôi chỉ mới nhìn nửa phần trước thôi."
Đạo diễn Quách gật đầu: "Cậu nắm chặt thời gian đi, thời gian quay của chúng ta rất gấp. Vừa quay phim, vừa coi kịch bản, cậu không có vấn đề gì chứ?"
Thường Tranh theo bản năng trả lời: "Không có..."
Chờ đã!
Anh đột nhiên mở to mắt, nhìn đạo diễn đang ngồi trước mặt mình, cảm thấy cổ họng khô khốc, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn.
"Đạo diễn Quách, ý của ngài là..."
Đạo diễn Quách nhịn không được khoát tay: "Chính là ý đó. Vai nam chính của bộ phim Khúc Cát Vàng này thuộc về cậu. Có chuyện gì sao?"
Ông nói thì tùy ý, nhưng hai mắt vẫn nhìn Thường Tranh chăm chú.
Nếu dám nói có chuyện, đạo diễn Quách sẽ oánh chết anh ngay!