Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Đoàn phim thuê hai xe buýt để trở về.
Trong đoàn phim này, trừ Chung Tình ra thì mấy diễn viên khác đều là người mới không có tiếng tăm gì hoặc là ít người biết, nên cũng không tồn tại tình huống bị người đến đón trước giờ.
Người duy nhất có tình huống như vậy, Chung Tình, lại từ chối một đống hợp đồng.
Lý do tương đối chí khí hùng hồn: Ở hoang mạc đóng phim hơn nửa năm, thật sự rất mệt! Cô muốn nghỉ ngơi một ngày cho khỏe lại!
Người đại diện Trần Bình vừa bực mình vừa buồn cười với cô.
Chị nhìn bó lớn hợp đồng đại diện và mời dự tiết mục trong tay, không có cái nào là không phải thương hiệu nổi tiếng, nhiều nữ minh tinh rất muốn tranh cướp giành giật được một cái, mà người này thì lại nhìn cũng không thèm nhìn.
Chị nhìn một ít thương hiệu này, cảm thấy không nỡ từ chối.
Chỉ là Đào Yêu đúng là bớt lo thật, ngoại trừ hơi yếu ớt chút, thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn nghệ sĩ khác chút, cũng tìm không thấy những vấn đề khác nữa.
Không hút thuốc uống rượu, không la cà bar club, không có vòng tròn bạn bè lộn xộn, cho đến bây giờ đều là vật cách điện với chuyện xấu...
Trần Bình suy nghĩ một lát, được rồi, đóng phim ở hoang mạc đúng là khó khăn thật, chắc hơn nửa năm này Đào Yêu cũng khá gian nan. Nếu em ấy đã muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi thôi.
Cho nên dưới không ít ánh mắt kinh ngạc của người trong đoàn phim, Đào Yêu leo lên xe buýt cùng mọi người.
Thấy Đào Yêu ngồi xuống chỗ trên chỗ mình, một người mới ngồi sau nhỏ giọng nói chuyện với người ngồi bên: "Trời ạ, nữ thần Đào Yêu đúng là không kiêu căng chút nào. Mấy lời đồn tính tình chị ấy không tốt đến từ đâu vậy trời?"
Hơn nửa năm này, họ đều thấy rõ. Đào Yêu thật sự là một tiền bối rất dễ ở chung.
Một người vào ngành này được lâu hơn chút, cũng biết rõ ràng một số việc.
Cô ấy trả lời: "Người nổi tiếng, hiển nhiên là nhiều thị phi. Người ta cũng không thèm để ý mấy lời đồn đó, chúng ta đừng nói nữa."
Cô ấy thấy rõ, Đào Yêu căn bản không để ý đến những lời đồn kia, nếu không thì cũng sẽ không mặc cho chúng lan truyền rộng rãi như vậy.
Đối thoại giữa hai người Chung Tình nghe được rõ ràng, sắc mặt không chút thay đổi.
Cô nhận thấy được hình như bên cạnh có ánh mắt đang nhìn mình, nghiêng đầu nhìn sang.
Thường Tranh không nghĩ tới đối phương nhạy bén như vậy, rình coi bị bắt tại trận.
Cũng may tâm lý anh rất tốt, bị bắt xong cũng không lộ ra xấu hổ, hơi hơi gật đầu với Chung Tình, sau đó dời ánh mắt đi.
Chung Tình có chút khó hiểu nhìn hắn.
Nếu cô không nhìn lầm thì vừa nãy nam chính vừa cười đấy à?
Hôm nay lớp trang điểm hay trang phục của cô không có chỗ nào đáng cười đi?
Suy nghĩ một lát, Chung Tình vẫn nghĩ không ra.
Với tính cách của cô, chuyện mãi không nghĩ ra... vậy mặc kệ nó thôi.
Đạo diễn Quách quả là không nuốt lời. Sau khi mọi người đến thủ đô, ông lại mời toàn thể thành viên ăn một bữa lớn nữa.
Lúc này đây mọi người càng cởi mở hơn so với lần trước, uống say xong rồi gào khóc thảm thiết.
Có chuyện tối qua, mọi người đều biết Chung Tình không uống rượu được nên cũng không miễn cưỡng cô.
Từng diễn viên một đi đến trước mặt đạo diễn Quách mời rượu, đạo diễn Quách cũng không từ chối ai cả.
Đến cuối cùng, Chung Tình líu lưỡi nhìn một đám người gục xuống bàn.
Cô nhịn không được bật cười, ra ngoài gọi điện thoại, chuẩn bị kêu người đến đưa mấy con ma men này về khách sạn.
Lúc cô đi ra ngoài gọi điện thoại, đạo diễn Quách vẫn còn đang ôm cổ Thường Tranh nói: "Thằng nhóc cậu, đúng là phúc tinh của tôi, hức! Đào Yêu cũng vậy, nếu không phải cô ấy đề cử cậu cho tôi... có lẽ tôi đã bỏ qua hạt mầm tốt như cậu rồi... Hức!"
Lòng Thường Tranh rung mạnh.
Anh quay đầu nhìn đạo diễn Quách, rất muốn hỏi xem ý của ông là gì, Đào Yêu đề cử anh?
Chẳng qua đạo diễn Quách đã nằm sấp trên vai anh ngủ mất rồi.