Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Nếu Thường Tranh từ chối đề nghị của Chung Tình, đương nhiên Chung Tình sẽ không bắt ép anh phải nghe mình.
Cô chỉ nói với Thường Tranh: "Lấy thân phận bây giờ của cậu, với hợp đồng này cậu hoàn toàn có thể trả giá. Hay là bây giờ cậu đừng ký vội, cậu tìm đóng thêm một bộ phim nữa hoặc là chờ qua Giải Kim Hoa cái đã."
Chung Tình tin chắc rằng bộ phim Khúc Cát Vàng sẽ không về tay không trong lễ trao Giải Kim Hoa.
Thậm chí, nó còn có hi vọng lớn sẽ trở thành người thắng lớn nhất năm nay.
Đến khi đó, địa vị của nam chính của bộ phim là Thường Tranh sẽ được nâng lên cao.
Càng không cần nói, Chung Tình cảm thấy, bản thân Thường Tranh sẽ không không có giải thưởng nào.
Sau khi Thường Tranh rời đi, Chung Tình nhận được điện thoại của Trần Bình.
"...Chị Trần muốn em qua đấy? Dạ được."
Chung Tình cười giỡn với hệ thống: "Xem ra thời gian rảnh rỗi của tôi sắp hết rồi."
Chỉ là lý do Trần Bình gọi cô đến vẫn có chút chênh lệch với suy nghĩ của cô.
"Ra nước ngoài du học?" Chung Tình kinh ngạc.
Trần Bình gật đầu: "Đúng vậy. Đây là kế hoạch của công ty. Công ty sẽ cử một ít nghệ sĩ trong công ty đi học tập để làm phong phú bản thân hơn."
Chung Tình trầm ngâm.
Mặt Trần Bình có chút lo lắng: "Chị cũng đồng ý với kế hoạch này. Một nghệ sĩ dù có nổi tiếng đến đâu, nếu người đó không có chút tiến bộ nào, đó cũng không phải một hiện tượng tốt. Nhưng vấn đề lớn nhất lúc này là..."
Chị nhìn Chung Tình: "Cái thường thấy nhất trong giới showbiz này là có mới nới cũ. Đào Yêu, liệu em có thể hạ quyết tâm buông tha cho tình hình tốt bây giờ để ra nước ngoài không?"
Thật ra Chung Tình rất sẵn lòng.
Cô vốn không phải một nghệ sĩ thuần túy. Cô đi đến thế giới này cũng chỉ vì mục đích duy nhất là trợ giúp nam chính mà thôi.
Việc trở thành nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất không hấp dẫn cô cho lắm.
Huống chi...
"Chị Trần, em còn trẻ mà, không phải sao?"
Chung Tình mỉm cười, hai mắt tràn đầy tự tin: "Hai năm trước em có thể nổi tiếng. Hai năm sau, em trở nên càng ưu tú hơn, em phải lo lắng cái gì chứ?"
Trần Bình thở dài, không biết nên giải thích mấy cơ hội và quy tắc ngầm trong giới thế nào cho cô nghe.
Nhân vật công chúng cần nhất là xuất hiện một cách đều đặn. Nếu thiếu điều này, fan ngày hôm trước vẫn còn yêu bạn mến bạn, đảo mắt đã quên bạn luôn.
Chẳng qua...
Chị nhìn dung mạo không tỳ vết của Chung Tình, Đào Yêu cũng không phải là người có thể đánh giá theo tiêu chuẩn bình thường.
Chị gật đầu: "Được, nếu em đã quyết định, chị sẽ gửi đơn xin lên cho em."
Làm người đại diện của em ấy, tin em ấy một lần cũng có sao đâu?
...
Hai năm sau.
Sân bay quốc tế thành phố B.
Đi cạnh Chung Tình là trợ lý A Lam của cô, tay cô thì kéo va ly đi qua trạm kiểm soát an ninh.
Cô mặc một chiếc áo len cashmere, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, vành mũ đè xuống rất thấp, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt.
Nhân viên sân bay tò mò nhìn cô một cái. Nhân viên luôn thấy cô gái nhìn này rất quen mắt, nhưng đằng sau còn rất nhiều người đang xếp hàng, người nọ cũng không nói gì thêm.
"A! Thường Tranh kìa!"
"Thường Tranh tới!"
"Thường Tranh thật kìa!"
"Trời ạ chồng tao đẹp trai quá!"
"..."
Chung Tình đang đi ra ngoài sân bay thì khựng lại.
Cô quay đầu, khẽ ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ.
Chung Tình nhìn về phía giọng nói truyền tới.