Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Xem ra, nhiệm vụ lần này, xem như đã hoàn thành một nửa?
Bên kia.
Đạo diễn Quách nhìn Thường Tranh đang buộc dây thừng quay cảnh đánh nhau, trong lòng cũng khá thỏa mãn.
Ông cảm giác vận rủi của mình hình như sắp hết rồi.
Người diễn viên Thường Tranh này đúng là cái gì cũng tốt.
Diễn xuất tốt, hình tượng tốt, khắc khổ, biết cố gắng.
Đạo diễn Quách tự nhận mình đã là một đạo diễn có yêu cầu tương đối nghiêm khắc, không ngờ Thường Tranh lại càng nghiêm khắc với bản thân mình hơn.
Thậm chí có vài lần, đạo diễn Quách cảm thấy tốt rồi, Thường Tranh còn chạy đến nói chỗ này chỗ này không tốt, yêu cầu quay lại.
Diễn viên chuyên nghiệp như vậy, đạo diễn Quách còn có thể nói gì?
Đương nhiên là quay lại rồi!
Mặc dù như vậy có thể sẽ khiến thời gian quay chụp kéo dài hơn một tuần, tiền thuê đạo cụ cũng đắt đỏ, thế nhưng đạo diễn Quách rất hài lòng!
Càng đến kết thúc phim, lòng tin của đạo diễn Quách lại càng nhiều hơn.
Ông cảm thấy, bộ phim này rất có thể sẽ trở thành tác phẩm tiêu biểu của ông.
Thậm chí có thể nó sẽ trở thành ngựa đen* trong năm nay!
*Ngựa đen: ý chỉ con ngựa không được coi trọng nhưng lại bất ngờ giành chiến thắng trong đua ngựa. Dùng trong câu trên thì hẳn ai cũng hiểu rồi hén.
Đương nhiên, điều này ông chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, ngay cả mấy ông bạn tốt của ông ông cũng không nói.
Không phải do ông nghĩ nhiều. Ở trong ngành này lâu lắm, ông cũng đã chứng kiến rất nhiều nhân tình ấm lạnh.
Liên quan đến lợi ích, người nào cũng không thể cam đoan rằng đối phương vẫn sẽ đối đãi với mình như thuở ban đầu.
Ông chỉ có thể giữ kín niềm vui này trong lòng, im lặng thêm các yêu cầu càng nghiêm khắc để đạo diễn tốt bộ phim này.
"Cut!"
Đạo diễn Quách hô lên, mọi người đổ dồn ánh mắt lên người ông.
"Kết thúc công việc!"
Ngày thường, khi việc quay chụp kết thúc đạo diễn Quách cũng nói những lời này, thế nhưng hôm nay rõ ràng là tình huống không giống bình thường.
Mọi người đều hoan hô.
Đạo diễn Quách vừa cười vừa nói: "Mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, tối nay đầu bếp làm bữa tiệc lớn. Ngày mai chúng ta sẽ trở về thủ đô, đến lúc đó tôi lại bao mọi người đi ăn uống thỏa thích!"
"Đạo diễn Quách muôn năm!"
Chung Tình nhịn không được bật cười.
Bộ phim này rốt cuộc cũng quay xong.
Tất cả mọi người như trút được gánh nặng.
Buổi tối, quả nhiên như lời đạo diễn Quách nói, đầu bếp đi theo đoàn phim nấu một bữa cơm vô cùng phong phú.
Dù sao cũng là ở trong hoang mạc, không thể so với những địa phương khác được, mọi người đều cảm thấy khá hài lòng khi ăn.
Nhất là hai diễn viên chính Thường Tranh và Chung Tình đều bị những người khác liên tục mời rượu.
Nếu ở ngày thường, hiển nhiên mọi người sẽ không làm càn như vậy, thế nhưng thần kinh luôn căng chặt lâu ngày thật vất vả mới có thể thả lỏng xuống, mọi người hoàn toàn cho phép mình buông thả.
Chung Tình đổ vài chén rượu, đầu óc đã có chút quay cuồng.
Một nữ diễn viên ngồi cạnh cô giật giật cánh mũi, đột nhiên cười nói: "Tôi nghe nói thời cổ có mỹ nhân thân thể có mùi thơm lạ lùng, người chị Đào Yêu của chúng ta cũng có mùi hoa đào đấy!"
Mọi người cười to, không cho rằng đây là lời thật.
Chung Tình tìm cớ nói mình muốn đi tỉnh rượu. Mọi người thấy gò má cô đỏ bừng, hai mắt mê ly, đều nở nụ cười đầy thiện ý.
Chung Tình chậm rì rì đi ra ngoài. Gió đêm còn mang theo ít hơi nóng thổi qua người cô, không chỉ không khiến cô tỉnh lại mà còn khiến cô càng hỗn loạn hơn.
Cô tựa trên một gốc cây, trợn tròn mắt nhìn trời đếm sao.
Lúc Thường Tranh tìm được cô, thấy cô đang tựa vào thân cây với tư thế cực kì thoải mái, đầu đang ngửa, miệng lẩm bẩm.
Anh đến gần mới nghe rõ được: "Một trăm ba mươi tám, một trăm ba mươi chín, một trăm... Hức, một trăm hai mươi bảy..."
Thường Tranh nhịn không được bật cười.
"Cô cứ đếm như vậy, biết khi nào mới đếm xong được?"
Anh lại gần người đang đếm sao kia, hương hoa đào nhàn nhạt thình lình xông vào mũi.
Thường Tranh nhớ tới lời nói của nữ diễn viên lúc nãy. Mọi người đều cho rằng đấy chỉ là chuyện cười, thì ra lại là thật?
Anh nhịn không được lại gần cô hơn nữa.