Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Sau khi ăn tối xong, Thường Tranh bị đạo diễn Quách gọi đi.
Lúc này mọi người còn chưa đi nghỉ, thấy cảnh như vậy, lại bắt đầu nhao nhao hàn huyên.
"Thường Tranh này trước đây là diễn viên đóng thế, cậu ta có thể diễn tốt vai nam chính được không vậy?"
"Ai biết được, có lẽ là do cao nhất trong đám lùn thôi, đạo diễn Quách của chúng ta cũng đâu còn cách nào."
"Chẳng qua tên kia đúng là may mắn thật..."
Chung Tình từ từ uống hết nước canh trong bát, nghe những người này thảo luận, không nói gì.
Chỉ là dù cô không nói lời nào thì cô vẫn là tiêu điểm của mọi người.
Thấy cô hình như có ý cất bước rời đi, lập tức có người xông tới.
"Chị Đào Yêu, chỉ thấy vai nam chính đạo diễn Quách chọn thế nào?"
Những người khác đều vội vàng yên tĩnh lại, muốn nhìn thái độ của Đào Yêu.
Nhỡ đâu cô ấy không muốn làm bạn diễn với một diễn viên đóng thế thì sao?
Toàn bộ đoàn phim không có ai nổi danh hơn Chung Tình, nên có thể nói, đa số thời điểm họ đều đi theo Chung Tình.
Một diễn viên nổi tiếng cả nửa bầu trời, họ không đắc tội nổi, cũng không dám đắc tội.
Nếu Đào Yêu không thích nam chính này...
Vậy thì thái độ của ít nhất hơn nửa người ở đây sẽ bớt nhiệt tình với Thường Tranh hơn.
Đây chính là hiện thực của của cái ngành này.
Tuy trước đây Chung Tình chưa ở trong ngành này bao giờ, thế nhưng cô rất thông minh, thỉnh thoảng bởi vì kiến thức không đủ nên mới cần hệ thống một bên chỉ điểm, có thể nói là phương diện đối nhân xử thế có tiến bộ cực nhanh.
Lúc này nghe được câu hỏi như vậy, cô cười cười.
"Tôi tin ánh mắt của đạo diễn Quách. Nếu đây đã là nam chính mà ông ấy chọn, tin rằng Thường Tranh nhất định có chỗ hơn người. Tôi rất chờ mong được đóng phim với cậu ấy."
Thường Tranh đi ra, vừa lúc nghe được những lời này.
Anh dừng lại, đứng trong bóng tối lẳng lặng nhìn cô gái đang được mọi người vây quanh kia.
Mặc dù chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhưng khi ở giữa đám đông, cô ấy luôn có mị lực khiến người ta chỉ cần nhìn qua là nhớ.
Đây là lần thứ hai cô ấy giúp mình trong ngày hôm nay.
Hồi nãy, lúc mọi người còn đang im lặng, cô ấy dẫn đầu đứng ra để điều hòa bầu không khí. Thường Tranh không cho rằng đây chỉ là trùng hợp.
Mà bây giờ, khi mọi người còn đang nghi ngờ bản thân, cô ấy lại không chút do dự đứng ra nói chuyện thay mình.
Thường Tranh không phải người tự luyến. Thậm chí anh từng nghĩ, không biết mình rốt cuộc có tài đức gì mà lại có thể khiến nữ thần giới phim ảnh này lặp đi lặp lại giúp mình nhiều lần như vậy.
Anh đờ ra nhìn gò má trắng nõn của đối phương, lát sau mới cụp mắt xuống, thở dài trong lòng.
Vừa rồi đạo diễn Quách tìm cậu để thương lượng tiền đóng phim và một ít việc trong đoàn phim.
Bởi vì không có người đại diện, những việc này Thường Tranh chỉ có thể tự mình xử lý.
Cũng may bản tính đạo diễn Quách ngay thẳng phúc hậu, cũng không bởi vì Thường Tranh có xuất thân là diễn viên đóng thế nên cắt giảm tiền đóng phim.
Ông ấy cho Thường Tranh chia hoa hồng tiền phòng vé, giống y như thù lao đã định ra cho Trương Hằng.
Mỗi ngày, thời điểm sau khi ăn tối xong là thời điểm rảnh rỗi nhất trong đoàn phim.
Đương nhiên, nơi hoang mạc này cũng không có tiết mục giải trí gì cả, hơn nửa người đều ở trong phòng mình chơi điện thoại.
Chung Tình đi ra ngoài một mình, quả nhiên thấy được Thường Tranh đang ngồi xem kịch bản ở nơi hai người lần đầu gặp mặt.
"Ở đây không đủ ánh sáng, cậu cẩn thận không hại mắt đấy."
Thường Tranh quay đầu, lộ ra nụ cười mỉm: "Tôi đã quen rồi. Mỗi tối mà không xem kịch bản là tôi không ngủ được."