Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Chung Tình vội vàng nói: "Đương nhiên không có rồi."
Hệ thống bình tĩnh nói: "Vậy kí chủ phải căng thẳng làm gì?"
Chung Tình lấy lại tinh thần: Đúng rồi, mình vẫn luôn làm chuyện tốt cho nam chính mà, tại sao mình phải căng thẳng như thế chứ?
Tự nhận là không thẹn với lương tâm, Chung Tình ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt của Thường Tranh, sau đó...
Hai người lâm vào sự xấu hổ khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thường Tranh như vậy.
Con ngươi của anh ấy rất đen, trông vô cùng thâm thúy. Khi nhìn vào đó, ngoại trừ sự sâu thẳm, người ta không thể thấy bất cứ điều gì khác.
Không, Chung Tình thấy rất rõ hình ảnh của mình trong đó.
Anh ấy đang nhìn mình rất chăm chú.
Không biết tại sao, Chung Tình đột nhiên đỏ mặt.
Cô nói với vẻ mất tự nhiên: "Cậu... cậu nhìn tôi làm gì?"
Thường Tranh hồi hồn lại, nhìn sang chỗ khác.
Trong nháy mắt, khí tràng mạnh mẽ trên người anh lập tức biến mất, anh lại biến thành bộ dáng thành thục mà Chung Tình quen thuộc.
Giống như một phút trước, Thường Tranh có khí thế vô cùng lợi hại kia chỉ là ảo giác ngắn ngủi của Chung Tình.
Chung Tình thở phào.
Cô cảm thấy Thường Tranh lúc nãy rất nguy hiểm, vẫn là nam chính như bây giờ sẽ dễ ở chung hơn.
Hệ thống: ...Kí chủ là đồ đà điểu, cô cho rằng không thấy là an toàn rồi à?
Thấy phản ứng của Chung Tình, mắt Thường Tranh hơi hơi buồn, nhưng anh cũng không nói gì thêm, chỉ mỉm cười.
Nhìn Thường Tranh như vậy, Chung Tình hoàn toàn yên tâm.
Thường Tranh nhìn Chung Tình đầy thâm ý, "Tôi chỉ cảm thấy, Đào Yêu, cô đối với tôi thật tốt."
Chung Tình cảm thấy lời này như có ma lực gì vậy, khiến vành tai cô có chút nóng.
Cô không rõ cảm giác này rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng chỉ lát sau, lời của nam chính lại khiến cô thấy lo lắng hơn.
"Từ lúc ba mẹ tôi qua đời, không có ai đối xử với tôi tốt như vậy nữa."
Chút nhiệt độ không rõ lúc nãy còn chưa tăng lên đã hoàn toàn biến mất vì sự đau lòng từ đáy lòng.
Đây là lần đầu Thường Tranh kể chuyện về gia đình anh cho cô nghe.
Cô nhớ trong lần đầu hai người ngồi nói chuyện, Thường Tranh nói anh có xuất thân chính quy.
Kết hợp với lời anh vừa nói, có khi đây là một câu chuyện không hề tốt đẹp gì đi?
Thường Tranh cũng không nói gì thêm, chỉ nói một câu về ba mẹ mình rồi lướt qua đề tài đó.
Anh nói với Chung Tình với vẻ nghiêm túc: "Tôi rất cảm ơn cô, Đào Yêu. Nhưng tôi không thể nhận ý tốt của cô được."
Chung Tình kinh ngạc: "Vì sao?"
Thường Tranh nói trong lòng: Tôi hi vọng tương lai có một ngày, tôi có thể dựa vào thực lực của mình để đứng sát cánh bên em. Nếu lúc này tôi nhận sự trợ giúp của em, sau này cho dù thế nào đi chăng nữa, trong lòng em, có thể tôi chỉ là một kẻ yếu em đã từng giúp đỡ thôi đi?
Anh biết suy nghĩ và hành động này của anh rất ngu ngốc. Nếu không có sự trợ giúp của Đào Yêu, có thể anh phải cố gắng gấp mấy chục lần mới có thể đạt được thành tựu ấy.
Thế nhưng, là một người đàn ông, anh có những nguyên tắc mà anh muốn giữ vững.
"Tôi chỉ muốn nhìn xem, bằng vào năng lực của tôi, tôi có thể đi bao xa." Anh nói với ánh mắt kiên định.
Không hổ là nam chính! Tầm mắt và tâm tính đều không giống người thường!
Chung Tình đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi thành cô, cô không xác định mình có thể từ chối không chút do dự với một cơ hội tốt đặt ngay trước mắt như vậy hay không.
Quả nhiên là nam chính. Tâm tính cứng cỏi như vậy, từng bước vững chắc như vậy, không nổi tiếng quả là không có thiên lý mà!
Hệ thống đọc được suy nghĩ của kí chủ: ...
Kí chủ cô tỉnh lại đi! Thành kiến của cô sắp đầy hai cái bình rồi đó!