• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan


Chẳng qua...


Thường Tranh nhìn khuôn mặt say say của Chung Tình, thầm nghĩ: Mặc kệ em có ý định đấy thật hay là rượu vào vô tâm, Đào Yêu, Thường Tranh tôi dù sao cũng nhận định em rồi.


Em cảm thấy tôi có thể đi ra thế giới, tôi sẽ coi đây là mục tiêu.


Cuối cùng sẽ có một ngày, tôi có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh em, tuyên cáo với toàn thế giới, Thường Tranh tôi thích em, cũng xứng với em.


Anh nhìn quanh, xung quanh đen kịt không bóng người, một mình Đào Yêu ở đây chỉ sợ không quá an toàn.


"Đào Yêu?" Anh gọi tên cô.


"Chúng ta trở về đoàn phim đi?"


Cảm giác say dâng lên trong đầu Chung Tình, chỉ thấy mệt nhọc tập kích, giờ lại có người đưa tay vỗ mình, hơi thở trên người cũng vô cùng ôn hòa đáng tin, cô không chút nghĩ ngợi mà nghiêng người tới gần.


Tay Thường Tranh chạm vào nơi mềm mại, vội vàng rút tay lại, nhưng người trước mặt lại như mất đi xương chân, nhào thẳng vào lòng anh.


Thân thể Thường Tranh nhanh hơn suy nghĩ, mở rộng vòng tay ôm lấy Chung Tình.


Người anh cứng như tảng đá, khuôn mặt cũng dần dần nóng lên.


Cảm xúc trong ngực chân thật như vậy, cô gái trong lòng của anh đang yên tâm ngủ trong lòng anh.


Rõ ràng là bản thân không uống say nhưng Thường Tranh cảm thấy toàn bộ số rượu trong bụng anh như đang lan ra khắp toàn thân, khiến đôi chân anh nhũn ra.


Cúi đầu nhìn Chung Tình thiếp đi với nụ cười mỉm trên mặt, Thường Tranh bình tĩnh nhìn một lát, cuối cùng thở dài, bế người lên.


Hệ thống yên lặng đứng xem hết thảy. Thật ra nó rất bội phục kỹ xảo cua trai vô ý thức của kí chủ nhà mình.


Chỉ là hệ thống nhìn Thường Tranh với ánh mắt đồng tình.


Nhìn bộ dạng của kí chủ, hiển nhiên là cô ấy chưa hiểu ra.


Thường Tranh ôm Chung Tình đến đoàn phim.


Mọi người thấy hai người như vậy, kinh ngạc rối rít hỏi bị sao.


Có lẽ do Thường Tranh quá mức thản nhiên, hoặc có lẽ trong ngày thường giữa Thường Tranh và Đào Yêu cũng không có cử động thất thường gì, lúc này không một ít nghĩ đến ý tưởng mờ ám nào đó.


Suy nghĩ của mọi người rất đơn giản, nếu hai người có gì thật, Thường Tranh chắc chắn sẽ tị hiềm, sao có thể bế công chúa Đào Yêu một cách công khai như vậy?


Thường Tranh thẳng thắn: "Vừa nãy tôi ra ngoài đi cho tỉnh rượu thì thấy Đào Yêu say nằm ngủ trên mặt đất. Tôi sợ tối ở hoang mạc không an toàn, gọi thì không thấy cô ấy tỉnh lại, đành phải ôm về đây."


Nghe được lời anh, một nữ diễn viên cười nói: "Đúng rồi, nhìn chị Đào Yêu không giống như người uống rượu tốt."


Thường Tranh nói: "Phiền ai đó giúp cô ấy về phòng nghỉ ngơi đi. Tôi là đàn ông con trai, cũng không tiện vào phòng con gái."


Linh Linh lại nói: "Một mình tôi không đỡ chị Yêu Yêu được, hay là anh Thường Tranh giúp tôi đi?"


Lông mày Thường Tranh nhíu lại.


Trợ lý này không biết tị hiềm sao?


Kiểu tình huống này, cô ấy là trợ lý, không phải nên vội vàng tìm người khác sao?


Anh không biểu hiện ra ngoài, chỉ vừa cười vừa nói: "Đừng, nếu hôm nay tôi tiến vào phòng của nữ thần Đào Yêu, chỉ sợ ngày mai sẽ bị fan hâm mộ ghen tỵ đánh chết mất!"


Mọi người đều cười to.


Nữ diễn viên nói chuyện lúc nãy cũng đã phản ứng kịp, luôn miệng nói: "Tôi đến tôi đến."


Thường Tranh nhìn nữ diễn viên và trợ lý một phải một trái đỡ Đào Yêu vào phòng, bỏ qua cảm giác vắng vẻ trong lòng, mỉm cười trở về chỗ ngồi.


Vẫn chưa tới lúc, Thường Tranh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK