“ Cậu cứ như vậy đã khẳng định đứa bé kia là của mình?”
“ Phải hay không, chúng ta đi hỏi chị dâu một chút không phải là sẽ biết sao?”
Lam Dật Thần nói xong, xoay người đi về phía phòng bệnh Văn Hinh , Du Thần Ích cùng 2 người còn lại thấy vậy, cũng lập tức đi theo.
Đi tới phòng bệnh, thấy Văn Hinh đã tỉnh rồi, Lam Dật Thần lập tức tươi cười ngẩng đầu lên chào hỏi
“ Chị Dâu, chị tỉnh rồi.”
Nghe tiếng người nói, Văn Hinh vốn đang nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ liền quay lại, thấy Lam Dật thần, không khỏi khẽ nhíu mày. Sau đó cô nhìn thấy Lam Dật Thần còn đi cùng với ba người đàn ông, trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông đi vào sau cùng kia thì đáy mắt cô hiện rõ một tia kinh ngạc, nhưng sau đó rất nhanh lại hồi phục vẻ lạnh nhạt.
Lăng Hạo Hiên đi tới trước mặt Văn Hinh, nhìn sắc mặt vẫn còn trắng bệch của cô, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, sau đó liền trách cứ:
“ Cái người này, thời gian qua bỏ đi đâu? Tại sao lại bỏ đi một mình? Cậu có biết mình lo lắng cho cậu thế nào không? Tại sao không nói lời nào đã bỏ chạy như thế?”
Anh hỏi, gương mặt anh tuấn hiện một bộ tức giận, hận Văn Hinh không từ đã bỏ đi.
Từ lúc được đưa vào bệnh viện, Văn Hinh đã chuẩn bị tinh thần bị giáo huấn, cho nên lúc này cho dù Lăng Hạo Hiên liên tục chất vấn, cô cũng chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu thừa nhận, không nói câu nào, một chữ cũng không giải thích. Bởi vì cô là người hiểu rõ nhất, lúc này chỉ cần cô mở miệng, chẳng khác nào rước thêm trách cứ của anh.
"Thật xin lỗi!" Chờ Lăng Hạo hiên hỏi xong, cô mới cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi. cô biết trong thời gian này, nhất định anh đã rất lo lắng cho mình, thậm chí anh còn thiếu chút nữa bỏ hẳn việc chạy đi tìm cô, nhưng mà, cô nghĩ cứ coi như anh tìm được cô, cô cũng chưa chắc cùng anh về nhà.
Cô chủ động xin lỗi khiến lửa giận của Lăng hạo Hiên nhất thời cũng được kìm nén, anh nhìn chằm chằm vào cô, thật lâu sau mới hỏi:
“ đứa bé trong bụng cậu là của ai?”
Nghe vậy, Văn hinh lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lăng Hạo Hiên, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc cùng không tin tưởng:
“ Đứa bé? Cậu nói là mình…”
Cô chợt nghĩ lại, kinh nguyệt tháng này của cô vẫn chưa tới như dự kiến, nháy mắt sắc mặt cô càng thêm trắng bệch.
Cô cư nhiên mang thai!
Nếu như, đứa bé này có thể đến sớm hơn một chút, nếu như là một tháng trước, nhất định khi đó cô sẽ vô cùng vui vẻ ngênh đón nó. Nhưng mà hiện tại…
Ngược lại cô nhìn về phía người đàn ông kia, thất hắn đang lạnh mặt nhìn cô. Hôm nay hắn nhất định cũng đã biết cô mang thai đi, nhưng mà cô nhìn thấy trên gương mặt hắn không hề lộ bất cứ biểu tình gì , tựa như đứa bé trong bụng cô căn bản không phải là của hắn vậy.