“ Ăn ngon lắm ạ.” Văn hinh chợt nhíu mày, lại cầm lên một múi bưởi đưa lên miệng. Một miếng lại một miếng bưởi bị cô nuốt vào trong bụng, chua chua ngọt ngọt, khiến cho cô không khỏi ăn nhiều hơn, một miếng lại một miếng.
“ Hiện tại thiếu gia có nói là muốn đuổi cháu đi sao?”
Dì Lý cũng không đáp lại cô, mà trực tiếp hỏi vấn đề mấu chốt.
Nghe vậy, Văn Hinh không khỏi sững sờ, sau đó vừa vừa nói: “ Cứ cho là anh ta không đuổi cháu đi, đó cũng là chuyện sau khi cháu sinh con xong rồi nói.”
Thậm chí cô có thể tưởng tượng được tình cảnh của mình lúc ấy, Du Thần ích cầm giấy nợ ở trước mặt mình xé tan tành, từ nay về sau mình với anh ta không một xu quan hệ.
Diêu Phương cầm bản hợp đồng, từ nay nó cũng trở thành phế thải, rồi lấy ra tấm chi phiếu buộc cô lập tức tránh xa nhà họ Du. Mặt của hai người đó một bộ lãnh huyết tuyệt tình, không có chút thương cảm nào.
“ Ta dám khẳng định, đến lúc đó nhất định thiếu gia sẽ không đuổi cháu nữa.” Dì Lý vô cùng chắc chắn cười nói.
Văn hinh nhìn dáng vẻ khẳng định của dì Lý, không khỏi bật cười: “ Bác cứ như thế mà đã khẳng định anh ta sẽ không đuổi cháu sao? Nói không chừng tới lúc đó anh ta lại một cước đá cháu, không phải bác chưa từng thấy chuyện này đúng không?’
“ Nhưng mà bây giờ cháu cũng đã mang thai con của thiếu gia, cậu ấy làm sao có thể đuổi cháu đi?” Khuôn mặt dì Lý đầy kinh ngạc , có chút không tin lời văn Hinh. Mặc dù thiếu gia không cưới Văn Hinh, nhưng mà dù sao bây giờ văn Hinh cũng đã mang thai con của thiếu gia, nói thế nào cô ấy cũng là mẹ đứa nhỏ, làm sao có thể đuổi cô đi được.
Nghe vậy, tầm mắt Văn hinh lại rơi vào trên bụng mình, nơi đó, một sinh mệnh nhỏ đang lớn dần, đó là đứa bé của anh ta cũng là của cô. Nghĩ tới đây, cô không khỏi nở nụ cười ấm áp, sâu trong đáy lòng dâng lên một cảm xúc khác thường, cô biết, đó là tình thương của người mẹ, không ai có thể chia cắt được.
Đó là đứa bé của cô !
Đột nhiên, cô lại nghĩ tới, cô nhớ cha mẹ ruột của mình. Diêu Phương nói với cô, ngày trước cô ở cô nhi viện, sau đó được Văn Chương đem về nuôi, cho nên, cho tới tận bây giờ cha mẹ ruột mình là ai cô cũng không biết, cũng không biết vì sao họ lại vứt bỏ mình.
Chẳng lẽ, bọn họ có nỗi khổ tâm sao?
Nhưng mà, cho dù họ có nỗi khổ tâm gì, nếu đã sinh ra cô thì phải phụ trách nha, bằng không cũng không nên để cô tới trên đời này.
Sau đó, cô lại nghĩ tới đứa bé trong bụng mình, đợi đứa nhỏ được sinh ra , cô nhất định phải rời xa anh ta. tâm đột nhiên khó chịu, quá nhiều cảm xúc dâng lên trong cô lúc này. Kể từ khi biết mình mang thai, cô chưa bao giờ nghĩ tới tương lai của cô cùng đứa bé, mãi cho tới khi quay lại nhà họ Du, cô cũng chỉ coi đứa bé là con của Du Thần Ích, căn bản cũng không có quá nhiều tình cảm.