Mục lục
Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Hinh sửng sốt, ngày hôm qua còn thấy cô ta uống sữa tươi, thế nào hôm nay lại dị ứng. Nhưng rất nhanh cô liền hiểu ra, đây là Lạc Tình đang cố ý gây phiền toái cho cô, muốn đem toàn bộ oán hận trong lòng cô ta trút lên người cô. Cho nên cô cũng biết, sợ rằng hôm nay lại gặp rắc rối rồi.

Cô cầm lấy ly sữa bò, hết sức cung kính hỏi:”Này biểu tiểu thư, cô muốn uống cái gì?”

“Cho tôi ly nước chanh!”,Lạc Tình không thèm nhìn Văn Hinh , mà trừng mắt nhìn ả đàn bà đang ngồi cạnh Du Thần Ích, ánh mắt cô ta giống như là hận không thể ăn tươi nuốt ống ả vậy.

Nhưng, ả đàn bà kia cũng coi như không thấy lạc Tình, càng âu yếm tựa vào ngực Du Thần Ích, cơ hồ muốn đem cả thân thể của mình ép vào Du Thần Ích, còn làm nũng nói:” Du Thần Ích, em họ của anh thật hung dữ, cứ nhìn chằm chằm em!”

Nghe vậy, Du Thần Ích nhàn nhạt đưa mắt về phía Lạc Tình, sau đó cúi đầu nói với nữ nhân trong ngực dịu dàng nói:”Em không để ý tới cô ấy là được rồi!”

“Vâng!” Ả ta lập tức vui vẻ, cũng ném cho Lạc Tình ánh mắt đắc ý, Lạc Tình bị bức muốn điên rồi.

Vừa đúng lúc này Văn Hinh bưng nước chanh tới cho Lạc Tình, Lạc Tình thấy, cực kì tức giận mà quát to:” Cô làm gì vậy, tôi nói muốn uống sữa tươi, cô mang nước chanh làm gì?Lập tức đổi cho tôi!”

Lần này, Văn Hinh thật sự là không nói được gì, nhưng mà vẫn không thể không đi đổi một ly sữa tươi. Chỉ là, trong lòng cô lại hết sức tò mò, tối hôm qua người phụ nữ kia lúc nhìn thấy Lạc Tình còn là một bộ dáng hết sức sợ hãi, thế mà chỉ trong một buổi tối, thái độ lại quay ngoắt 180, chẳng những không sợ hãi mà ngược lại thái độ còn đầy khiêu khích Lạc Tình.

Cô đoán, nhất định là chủ ý của Du Thần Ích, hẳn là hắn hứa hẹn với cô ta cái gì, mới để cho cô ta lên mặt như vậy.

Việc này chỉ làm khổ cô, Lạc Tình đối với cô đã đầy hận ý, hôm nay lại bị trọc tức, chỉ biết giày vò thêm cô mà thôi.

Đột nhiên, cô tựa hồ như hiểu rõ rồi, trong lòng nhất thời bội phục Du Thần Ích, đúng là một mũi tên bắn trúng hai con chim.

Du Thần Ích biết em họ thích mình, cho nên liền dẫn theo phụ nữ này về nhà, muốn cho cô ta bỏ ý nghĩ kia đi. Hơn nữa hắn cũng biết, Lạc Tình có địch ý đối với cô, nếu cô ta tức giận, chắc chắn sẽ phát tiết lên cô. Nếu như cô không chịu nổi mà rời nhà họ Du, liền giúp hắn giải quyết phiền toái, thật là một kế sách hay.

Nhưng mà, hiệp nghị còn chưa hoàn thành, bất luận như thế nào cô tuyệt đối sẽ không rời đi.

Kết quả, kết thúc bữa ăn sáng với đợt sóng ngầm mãnh liệt, Diêu Phương coi như không có chuyện gì xảy ra, đối với Lạc Tình cũng chỉ một vẻ nhu hòa. Lạc Tình đem chiếc bánh bao trước mặt mình trở thành kẻ thù, dùng sức cắn xé, mà Du Thần Ích cùng người phụ nữ kia lại vừa cười vừa nói, không thèm để ý đến bầu không khí quỷ dị tại nơi này.

Chỉ có Văn Hinh lẳng lặng nhìn tất cả, cũng có mấy lần, Du Thần Ích vô ý ánh mắt rơi về phía cô cùng lúc cô ngẩng đầu quay lại, nhưng chỉ nhẹ nhàng nhìn sang, rồi lại rất nhanh thu về.

Thấy thế, Văn Hinh trong lòng âm thầm thấy cao hứng, hắn đang chú ý tới cô, điều này chứng tỏ cái gì? Có thể chứng tỏ rằng hắn đã bắt đầu để ý tới cô không?

Vậy thì hiệp nghị kia cô có cơ hội thực hiện rồi!

Cô trong lòng âm thầm kích động, Du Thần Ích như nhìn thấu tâm tư của cô, không khỏi lóe lên một tia cười lạnh, trong mắt tràn đầy sự châm chọc.

Ăn xong bữa sáng, Du Thần Ích đưa người phụ nữ kia rời đi, không lâu về sau, lại trở lại độc thân rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK