Vì vậy, cô nhìn chung quanh phòng khách rộng lần nữa, bi thương thống khổ trong mắt không hề còn nữa, thay vào đó là vẻ tự tin tràn đầy, còn có một loại kiên trì, kiên quyết.
“Hinh nhi, cháu không sao chứ?” đột nhiên, từ phía sau truyền đến một tiếng nói tràn đầy quan tâm và lo lắng, Văn Hinh vừa nghe liền lập tức biết đó là ai, bởi vì cả nhà họ Du, chỉ có dì Lý là người duy nhất quan tâm cô.
“Cháu không sao” cô xoay người, chỉ thấy dì Lý đứng cách sau lưng cô không xa, mặt đang lo lắng nhìn cô, làm cho trong lòng không khỏi ấm áp, giống như thấy được mẹ của mình, đang từ ái nhìn cô.
Từ khi cô có trí nhớ tới nay, đối xử tốt với cô nhất ở trên đời này chỉ có mẹ, chỉ có mẹ sẽ ở thời điểm cô ngã bệnh mà hỏi han cô ân cần, lúc nghỉ sẽ cùng nhau đùa giỡn với cô, mỗi lần sinh nhật của cô đều làm cô vui mừng, khiến cô cảm thấy, cha dù không yêu thương cô cũng không sao, bởi vì còn có mẹ yêu cô.
Nhưng, ở năm cô mười tuổi ấy, mẹ bởi vì ngã bệnh mà mãi mãi rời xa cô, từ đấy về sau, thế giới của cô liền thay đổi thành màu tro. Sau, cha lại cưới mẹ kế, nhưng mẹ kế tựa như nhìn thấu cha thích em trai, cho nên cũng chỉ đối tốt với em trai, cơ hồ làm như không thấy cô. Qua nhiều năm như vậy, có thể nói cô vẫn luôn cô độc.
Hôm nay, dì Lý quan tâm cô, khiến trong lòng của cô tràn đầy cảm động, lổ mũi đau xót, nước mắt thật vất vả mới ức chế lại muốn tràn mi ra.
Dì Lý dường như nhìn thấu được tâm tình đang dao động của cô, vì vậy đi tới kéo tay của cô, an ủi nói: “đứa bé, cháu phải tin tưởng, tất cả khổ nạn hiện tại cũng là vì hạnh phúc sau này, cho nên, ngàn vạn lần không được bỏ cuộc.”
“Vâng, cám ơn người, dì Lý!” Văn Hinh không khỏi cảm động, cuối cùng cũng nở ra nụ cười vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, Văn Hinh vẫn thức dậy đúng năm giờ, bắt đầu làm việc giống như bình thường. Thời điểm dùng bữa sáng, Du Thần Ích mang theo cô gái hôm qua về cùng nhau ngồi ở bên cạnh bàn ăn, hai người tình chàng ý thiếp vừa nói vừa cười, căn bản không để người khác ở trong mắt.
Chủ vị, Diêu Phương không nhúc nhích ngồi ở đàng kia, mặt không chút thay đổi, tựa hồ làm như không thấy hai người kia. Nhưng Văn Hinh lại nhìn thấy được vẻ nén giận trong đôi mắt có vẻ lạnh nhạt của bà.
Mà Lạc Tình vẫn chờ tới thời điểm mọi người bắt đầu ăn mới đi ra khỏi phòng như mọi khi, một đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên kết quả là tối hôm qua khóc cả đêm.
Thấy cô gái kia cũng ngồi bên cạnh bàn ăn, hơn nữa lại ngồi ở chổ bình thường cô hay ngồi, Lạc Tình đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo gương mặt vừa tức vừa giận, định kéo cô gái kia ra.
Diêu Phương thấy thế, mắt lạnh quét qua, ý vị cảnh cáo vô cùng, làm cho cô lập tức dừng lại bước chân, Lạc Tình chỉ có thể hung hăng liếc nhìn cô gái kia một cái, sau đó ngồi xuống trên một cái ghế khác, Văn Hinh lập tức lấy bánh bao và sữa tươi cho cô.
Lạc Tình tức giận đầy bụng đang không có chổ trút, nhìn thấy Văn Hinh, làm như tìm được đối tượng phát tiết, lập tức chỉ vào Văn Hinh vừa mới mang bánh bao và sữa tươi lên nói: “Cô là cố ý muốn hại chết tôi, chẳng lẽ cô không biết tôi dị ứng với sữa tươi?”.
Dị ứng?
Văn Hinh sửng sốt, ngày hôm qua còn thấy cô ta uống sữa tươi, thế nào hôm nay liền dị ứng.