Mục lục
Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Lăng Hạo Hiên và Tề Nhân Kiệt đều nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“ Này bác sĩ Lâm…” Tề Nhân Kiệt nhìn bác sĩ Lâm, ra chiều đang muốn hỏi cô bị làm sao.

Bác sĩ Lâm đành thở dài, suy nghĩ một chút, cho dù là ai, hai lần liên tiếp gặp chuyện không may tâm tình cũng sẽ không tốt, đặc biệt là phụ nữ có thai, tâm tình của mẹ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của thai nhi.

“ Về sau phải gắng khiến cô ấy vui vẻ lên chút, phải giữ được tâm tình thoải mái, như vậy mới có lợi với thai nhi.” Bác sĩ cũng chỉ có thể đề nghị như vây, “ còn nữa, lần này cô ấy bị động thai, bắt đầu từ hôm nay, nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được ra ngoài, biết chưa?”

Lăng Hạo Hiên liên tục gật đầu.

"Đúng rồi, " Bác sĩ Lâm nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó nghi ngờ hỏi: “ Người nhà của bệnh nhân đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao không thấy bọn họ tới vậy?”

“ Hiện giờ cô ấy không còn người thân, chỉ có tôi…. Là người thân duy nhất của cô ấy.” Lăng Hạo Hiên và Tề Nhân Kiệt đang đứng bên cạnh cũng đều cùng nói, trong lòng lại một ngàn vạn lần không muốn.

Bác sĩ Lâm nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ đồng tình, cuối cùng hít sâu rồi thở dài, nói: “ Được rồi, tôi sẽ cố hết sức chăm sóc cô ấy.” Nói xong, ông rời đi.

Bác sĩ Lâm đi rồi, Văn Hinh được y tá đẩy ra, Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên lập tức vây lại, không hẹn mà cùng kêu to: “ Văn Hinh, Văn Hinh.”

Một người y tá trong đó lập tức ngăn cản bọn họ, “ Bệnh nhân vẫn còn chưa tỉnh, các anh còn muốn làm phiền cô ấy sao.”

Lúc này, Tề Nhân Kiệt bắt lấy tay bác sĩ, vội vàng nói: “ sắp xếp cho cô ấy phòng bệnh và y tá tốt nhất, toàn bộ chi phí chữa bệnh tôi sẽ thanh toán.”

“ Tôi biết rõ rồi.” Cô y tá gật đầu một cái, sau đó đẩy Văn Hinh rời đi.

Lần này, Văn Hinh hôn mê đúng một tuần liền, nằm ở bệnh viện một tuần, Tề Nhân Kiệt cả ngày đều không rời bỏ cô, anh đều ngồi canh trước giường bệnh của cô, vài ngày trôi qua đã khiến anh trông tiều tụy đi trông thấy.

Vốn Lăng Hạo Hiên muốn trực tiếp đuổi anh đi, nhưng mà mỗi lần thấy Tề Nhân Kiệt không nhúc nhích canh giữ bên giường bệnh của cô, lời nói chưa ra tới khóe miệng đành phải nuốt lại, anh chỉ cảm thấy nếu cứ đuổi Tề Nhân Kiệt đi như thế thì quá tàn nhẫn đối với anh ta.

Hơn nữa, qua mấy ngày liền quan sát, anh thấy được tình cảm của anh ta đối với Văn Hinh, đó là tình cảm xuất phát từ nội tâm. Chỉ vì lo lắng cho cô, mà anh sợ, mọi sự sợ hối hận của anh đều viết trên mặt, khiến cho người khác không khỏi rầu rĩ theo.

Vốn là một công tử phong lưu, đột nhiên biến thành bộ dạng như thế này, thậm chí anh còn có chút nghi ngờ lại đồng tình với Tề Nhân Kiệt. Bởi vì anh hiểu rõ lòng của Văn Hinh ở nơi nào, mà người đàn ông kia, ngay cả bộ dạng của anh ta anh cũng không biết….

Cho tới ngày thứ tám, Văn Hinh tỉnh lại, mở mắt ra, khắp nơi đều là màu trắng, khiến cho cô có cảm giác mình đang ở trên thiên đường, nhưng quanh lỗ mũi lúc này đều là mùi thuốc khử trùng, chúng cho cô biết, hiện giờ cô đang nằm trong bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK