Mục lục
Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, hắn hất tay cô ra, sau đó đi thẳng lên lầu.

Văn Hinh xoay người đưa mắt nhìn hắn lên lầu, sau khi hắn vào phòng của mình, cô mới xoay người đi vào nhà bếp. Một lát sau lại đi ra, trong tay có thêm một cái cốc.

Hít sâu một hơi, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Du Thần Ích, cửa được mở ra rất nhanh, nửa người Du Thần Ích để trần, đứng bên cửa nhìn Văn Hinh ngoài cửa, cùng với hai chén cà phê nóng hổi trong tay cô, chân mày khẽ nhíu lại, "Cô làm cái gì vậy?"

Văn Hinh không nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, cô hơi thất vọng nhưng lại nở nụ cười vui vẻ, nói: "Tôi tới nói tạm biệt anh!"

"Cô sẽ đi?". Mắt Du Thần Ích lộ ra một tia hoài nghi, trước đây, hắn làm nhục cô như vậy, cô vẫn không chịu rời đi, lần này lại dứt khoát như thế, chẳng lẽ cô đã nghĩ thông suốt?

Tất nhiên Văn Hinh nhìn thấu hoài nghi trong mắt hắn, vì vậy, cô cười chua xót, nói: "Đúng như anh nói, nếu tôi tiếp tục ở đây cũng không phải là biện pháp, chẳng những làm chậm trễ mọi chuyện, còn lãng phí tình cảm của mình, cho nên, tôi quyết định rời đi. Người đàn ông hôm qua đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi đáp ứng hắn, hắn sẽ thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của tôi"

Cô chưa nói xong đã bị Du Thần Ích cắt đứt.

"Người đàn ông kia?". Du Thần Ích cười lạnh, trên mặt đều là vẻ kinh thường, "Hôm nay hắn đã bị tôi đuổi việc, hắn cũng chỉ là một quản lý phòng thị trường, cô cho rằng, hắn có tiền trả nợ thay cô sao? Hơn nữa, tôi nghe nói, vợ hắn là một người đàn bà đanh đá, đã có nhiều phụ nữ bị cô ta hủy dung, như vậy cô vẫn ở cùng hắn?"

Chẳng biết tại sao, vừa nghe thấy cô muốn đi tìm người đàn ông khác, trong lòng hắn đột nhiên khó chịu, hơn nữa, còn có vài tia tức giận lẫn trong đó.

"Không sao". Văn Hinh lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, "Chỉ cần hắn có thể giúp tôi trả nợ, tôi thế nào cũng không sao cả"

Hôm nay, cô đã không còn tôn nghiêm nữa, còn để ý những thứ đó làm gì.

Thấy cô có thái độ tiêu cực như vậy, Du Thần Ích đột nhiên không khỏi nổi giận, "Có phải dù đối phương là ai đi nữa, chỉ cần có thể giúp cô trả nợ, cô làm gì cũng được?"

Hắn giận thật sự, lúc này hắn chỉ muốn mở não người phụ nữ này ra, xem trong óc cô chứa đựng những thứ gì, tại sao có thể có ý tưởng hoang đường như vậy.

Cô là kẻ ngu sao, dù vì tiền chăng nữa, chẳng lẽ một chút tôn nghiêm cùng danh dự cũng không chú ý tới sao?

"Phải, chỉ cần có thể cho tôi tiền, muốn tôi làm gì cũng được". Văn Hinh khẽ gật đầu một cái, đột nhiên đem ly cà phê trong tay tới trước mặt hắn, vừa cười nói: "Tôi quyết định kiêng rượu, cho nên sẽ dùng cà phê thay thế rượu"

Du Thần Ích kinh ngạc nhìn cô hồi lâu, sau đó mới nhận ly cà phê của cô, cũng không uống.

Văn Hinh thấy thế, giơ ly cà phê trong tay mình đụng nhẹ vào ly hắn một cái, sau đó cười nói với hắn: "Một ly này, coi như tôi với anh đã nói lời từ biệt rồi, hi vọng về sau chúng ta cũng không cần gặp nhau. Còn nữa, cám ơn anh đã nhắc nhở tôi, để tôi không đến nỗi phải chui vào ngõ cụt, tôi uống trước"

Nói xong, Văn Hinh bưng cà phê uống một hơi cạn sạch, sau đó đem chén cà phê úp sấp cho Du Thần Ích nhìn, cùng ánh mắt bảo hắn cũng làm như cô.

Nhưng Du Thần Ích vẫn không uống, chỉ nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của cô chằm chằm, không nói năng gì. Hắn nhìn cô, cô cũng nhìn hắn, trước cửa, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, trong không khí dường như mang theo không khí khác thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK