Du Thần ích không nói gì, vẫn duy trì tốc độ chậm như cũ. Lạc Tình nhìn Văn Hinh một cái, tựa như đã hiểu ra gì đó, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ lộ ra vẻ ghen ghét. Cô hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh, cũng không nói nữa, buồn bực trong lòng.
Mặc dù Văn Hinh đang nhắm mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng tầm mắt đang ghen tức kia, khóe miệng khẽ cong lên, cô mỉm cười.
Thời gian tới công ty hôm nay kéo dài gấp đôi so với bình thường, Văn Hinh đi theo Du Thần ích tới phòng làm việc của hắn, Lam Dật Thần nhìn thấy cô, lập tức kinh ngạc nhảy dựng từ ghê salon đứng lên, “ Chị dâu, sao chị lại tới đây?”
Văn Hinh chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, “ Cũng giống như anh, tới làm việc .”
"Gì?" Lam Dật Thần nhất thời ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Văn Hinh, " Chị tới làm việc? Không lầm đấy chứ, chị hiện giờ đang có bầu nha.” Hắn quay đầu nhìn Du Thần ích đã ngồi an ổn ở bàn làm việc, gương mặt tuấn dật viết đầy vẻ khó tin ( mặt này là mặt LdT)
Du Thần Ích mới vừa ngồi xuống đã lập tức bắt đầu công việc của mình, lúc này, trên bàn làm việc của hắn, một đống giấy tờ công văn chất đống chờ hắn xử lí, cho nên hắn căn bản không có thời gian buôn chuyện cùng Lam Dật Thần. Hắn cầm một văn bản lên tỉ mỉ đọc, cũng không hề ngẩng đầu lên mà nói: “ Nếu như hôm nay cậu không có việc gì, thì đi trung tâm dịch vụ hậu mãi giải quyết vụ tranh cãi mấy ngày nay đi.”
Lam Dật Thần không đợi hắn nói xong, lập tức cướp lời: "Ai nói mình không có việc gì làm.” Nói xong, cả người hắn đã chạy nhanh ra cửa, rất nhanh đã không thấy bóng dáng nữa.
Thấy thế, Văn Hinh không khỏi cảm thấy buồn cười, sau đó cô đi tới trước mặt Du Thần ích, hói, “ Tôi làm việc gì?”
Nghe vậy, Du Thần ích ngẩng đầu nhìn Văn Hinh, sau đó rất nhanh lại cúi đầu đọc văn kiện, “ Trung tâm dịch vụ hậu mãi ( dịch vụ sau khuyến mãi) thiếu người, cô tới đo đi, tôi sẽ nói với người quản lí.”
"Tốt!" Văn Hinh cái gì cũng không nói, cô gật đầu đồng ý, trên mặt vẫn còn nở nụ cười yếu ớt.
Khi Văn Hinh rời khỏi phòng làm việc , Du Thần ích mới dời tầm mắt khỏi đống văn kiện, nhìn phía cửa đã không còn bóng người, chân mày hắn không khỏi khóa chặt lại.
Tới bữa ăn trưa, Trần Ảnh biết Văn Hinh tới công ty, nên cố ý đi tới trung tâm dịch vụ hậu mãi kéo Văn Hinh đi ăn cơm, mà ở phía sau cô, Lam Dật Thần mang vẻ mặt cợt nhả đi cùng.
Ba người tìm một chỗ trong góc nhà ăn ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, đã thấy dì Lý tay cầm một hộp cơm to đang tìm kiếm ai đó khắp nơi.