( Chương này gọi là hắn nhé, gọi là anh ta cứ thế nào ấy).
Mà hắn, thật sự đã trách lầm cô!
Hắn nghĩ lại đủ loại hành động mình đã làm với cô hôm đó, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, cơ hồ hắn muốn tự tay giết chết mình vậy.
Lần này, hắn thật sự đã làm tổn thương cô, có lẽ đúng như lời Lam Dật Thần nói, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu cảm thấy đau khổ, sự hối hận, áy náy lúc này cơ hồ muốn đè bẹp hắn. Đột nhiên, hắn liền nghĩ tới lời nói tối hôm qua mà mẹ hắn nói với hắn, rằng tình hình hiện giờ của cô rất tệ, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng. Hắn muốn đi gặp cô, nhưng mà hắn không biết, hắn còn mặt mũi nào để đi gặp cô nữa.
Cô như cá trong sương kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng nhận thua trước người khác. Mà hắn lại đối xử với cô như vậy, chắc chắn cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, nói không chừng lúc này cô đang hận thấu xương hắn, sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.
Kết quả là, đến ngày thứ hai, hắn vẫn còn vùi lấp trong áy náy và tự trách thật sâu ngày thứ ba, rồi ngày thứ tư cũng vẫn như thế, Lam Dật Thần thật không thể chịu đựng được nữa rồi, bèn bảo:
“ Thần Ích, mới vừa rồi mình gọi điện thoại tới bệnh viện hỏi tình trạng của chị dâu, bác sĩ bảo ngày hôm qua đột nhiên chị dâu lâm vào tình trạng hôn mê, cho tới bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm….” Lời anh nói còn chưa dứt, đã thấy người vẫn ngồi đoan chính trên ghế bỗng nhảy dựng lên, cầm vội áo khoác lao thẳng ra ngoài.
Nhìn cánh cửa trống rỗng, Lam Dật Thần bèn cười gian, tỏ vẻ đắc ý, tựa như con hồ ly vừa làm chuyện xấu xong vậy.
Lúc này trong bệnh viện, Văn Hinh đang được bác sĩ kiểm tra, “ Rất tốt, trong khoảng thời gian này thai nhi được bảo vệ tương đối tốt, quan sát thêm vài ngày nữa, nếu như tất cả đều bình thường, thì có thể xuất viện rồi.”|
"Có thật không?" Vừa nghe nói có thể xuất viện, Văn Hinh đã lập tức hưng phấn lên, nằm viện nhiều ngày như vậy, lại nằm nữa, đoán chừng mùi thuốc trên người cô có tẩy thế nào cũng không sạch.
“ Có điều, sau khi xuất viện vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, tốt nhất không cần làm bất kì chuyện gì, phải lấy thai nhi làm chủ, ngàn vạn lần không để xảy ra chuyện gì bên ngoài, nhớ chưa?”
Giọng điệu bác sĩ có chút nghiêm trọng dặn dò, trong lòng quả thực cảm thấy lo lắng không dứt.
“ Tôi nhớ rồi!” Văn Hinh vui vẻ gật đầu, khiến Lăng Hạo Hiên vẫn canh giữ bên cạnh cũng nở nụ cười.
Bác sĩ đi khỏi, Văn Hinh cảm thấy hưng phấn không thôi, cô nói với Lăng Hạo Hiên: “ Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể xuất viện rồi.”
Lăng Hạo Hiên nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, lại nhướng mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, mỉm cười hỏi: “ Sauk hi xuất viện, cậu tính là về nhà Tề Nhân Kiệt, hay là về nhà mình ?”
Vấn đề này lập tức làm khó Văn Hinh, nụ cười trong nháy mắt vụ tắt, cô ngơ ngác nhìn Lăng Hạo Hiên: “ Vấn đề này…. Mình thật sự là chưa nghĩ tới.”