“ này, cô đi kiểu gì vậy? Không có mắt à?” Không đợi Văn Hinh đững vững, người kia đã lên tiếng chỉ trích cô.
Nghe thấy âm thanh của người này , Văn Hinh không nhìn cũng biết người tới là ai. Trừ đại tiểu thư luôn ngang ngược tùy hứng không nói đạo lý, thì còn ai vào đây?
"Tôi không có mắt, cô vào phòng chẳng lẽ không biết phải gõ cửa trước sao?” Đối với Lạc Tình, cô căn bản không cần bày ra sắc mặt hài hòa, chỉ cần dửng dưng mặt lạnh bỏ qua thôi.
Lạc Tình thấy Văn Hinh, càng thêm tức tối, “ Tôi không gõ cửa đấy, cô làm gì được tôi nào?” Cô ta ngẩng cao đầu, tức giận trợn mắt trừng Văn Hinh, bộ dạng không ai bì nổi.
Văn Hinh lạnh lùng liếc cô ta một cái, rổi trực tiếp bỏ đi ra ngoài, căn bản cũng không muốn tranh chấp với cô ta. gây gổ với người như vậy, căn bản không đáng, chỉ lãng phí nước bọt mà thôi, cô lại không rảnh rỗi làm chuyện điên rồ như vậy.
Lạc Tình thấy cô căn bản khinh thường không để ý tới mình, nhất thời vô cùng tức giận, đưa tay kéo y phục Văn Hinh, “ Cô đứng lại cho tôi.”
Văn Hinh cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “ Tôi còn có việc phải làm, phiền cô buông tay ra.”
“ Cô làm bẩn quần áo của tôi, một câu xin lỗi cũng không có, chẳng lẽ cứ như vậy muốn đi?” Lạc Tình không hề chịu thua, cứ mãi không buông tay.
Rốt cuộc, Văn Hinh không nhịn được, cô quay đầu nhìn lạc Tình, giọng nói cô rõ ràng biểu hiện cô không nhịn được, “ Cô nói rõ đi, rõ ràng là cô đột nhiên không gõ cửa mà xông vào rồi đụng phải tôi, tôi còn chưa bắt cô nói xin lỗi, cô lại còn.”
“ Cô…” Lạc Tình còn muốn nói tiếp, đột nhiên một đạo âm thanh lạnh như băng truyền đến làm cô ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, “ Em náo đủ chưa?’
Lạc Tình nghe thấy âm thanh này lập tức biết là ai nói, nhát mắt sắc mặt cô ta trở nên biến sắc, cô ta xoay người cực kì uất ức nhìn vào người nói, “ anh họ, là cô ta…”
"Câm miệng!" Du Thần Ích một lần nữa lạnh lùng đánh gãy lời cô nói…, trên mặt hắn lo lắng giăng đầy, ánh mắt lạnh lùng không hề che giấu sự tức giận của mình. Lửa giận ngập trời, đây là lần đầu tiên Lạc Tình nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, lập tức bị dọa sợ.
Du Thần ích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch , đờ đẫn của Lạc Tình, hắn lạnh lùng nói, “ Lần sau vào phòng làm việc của anh phải gõ cửa trước, nhớ chưa?’
Lạc Tình bị dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị , uy nghiêm của hắn hù dọa, chỉ biết ngơ ngác gật đầu một cái, tựa hồ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Thấy thế, sắc mặt Du Thần Ích mới trở nên hòa hoãn hơn, giọng nói cũng không nhịn được dịu đi một chút, hỏi: “ Trước đi đổi bộ y phục khác, rồi có chuyện gì quay lại nói sau.”
“ Vâng.” Lạc Tình vẫn ngây ngốc gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
“ Cô không sao chứ?” Lạc Tình vừa mới đi khỏi, Du Thần ích không kịp chờ văn Hinh nói, vẻ mặt nguội lạnh ban nãy của hắn đã chuyển sang lo lắng hết mực.