Tề Nhân Kiệt trầm mặt, không nói hai lời liền kéo Văn Hinh đi về phía xe hắn, sau đó mở cửa xe nhét cô vào.
Chờ Tề Nhân Kiệt từ bên kia chui vào trong xe sau đó Văn Hinh vẫn chưa lấy lại tinh thần, không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, "Sao anh lại tới đây?"
Chẳng lẽ hắn đang theo dõi cô?
Tề Nhân Kiệt không nói gì, khởi động xe, xe rất nhanh rời bệnh viện.
Dọc đường đi, Tề Nhân Kiệt vẫn không nói gì, Văn Hinh không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Cho đến cuối cùng, xe dừng ở một cửa quán cà phê, Tề Nhân Kiệt xuống xe đem Văn Hinh kéo vào, lại vì cô gọi một món điểm tâm ngọt, sau đó dùng giọng ra lệnh nói với cô: “Mau ăn đi!"
Đến lúc này đây, Văn Hinh vẫn có chút đoán không ra tâm tư của hắn, thì ra hắn một đường đi theo cô chính là vì mang cô tới nơi này mời cô món điểm tâm ngọt này sao?
Nhìn cô ngồi bất động ở đằng kia, Tề Nhân Kiệt bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó móc bóp tiền ra từ bên trong lấy ra một tờ chi phiếu, đặt trước mặt của Văn Hinh , dùng giọng điệu rất là bất đắc dĩ nói: "Đây là mười vạn, cô cầm đi!"
Nhìn tấm chi phiếu trước mặt kia, Văn Hinh lập tức trừng lớn cặp mắt, sau đó ngẩng đầu hết sức không hiểu nhìn Tề Nhân Kiệt, hỏi: "Không phải nói không cho tôi mượn sao?" Trong lòng cô cơ hồ có thể khẳng định, người này nhất định là đang đùa cô.
Tề Nhân Kiệt nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó thân thể lui về phía sau khẽ dựa trên ghế, bày ra bộ dáng công tử thế gia lập tức hiện ra, chỉ nghe hắn tức giận nói: "Nếu như mà tôi không cho cô mượn, có phải cô lại tính đi bán máu nửa phải không?"
Cô gái này thật sự là điên rồi, vì tiền thậm chí ngay cả mạng sống cũng không cần. Nếu như không phải là hắn sớm đoán trúng tâm tư của cô, sợ rằng lúc này cô đang ở trong bệnh viện liều mạng cho bác sĩ lấy hết máu.
"Cái gì?" Văn Hinh vừa định hỏi hắn làm sao biết, Tề Nhân Kiệt liền đưa biên lair a trước mặt cô, cô vừa nhìn thì lập tức hiểu rõ.
Đang lúc cô muốn nói gì đó thì Tề Nhân Kiệt lại lên tiếng, "Những lời tôi nói với cô trước đó nay cho tôi xin lỗi cô, tôi không nên nói người nhà của cô như vậy, dù sao nó là người nhà của cô, tôi không có tư cách nói như vậy."
"Không sao!"
Văn Hinh cúi đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu biết rõ tôi ở trong mắt của anh là một đứa ngốc nhất trên đời, người nhà của mình đối với mình như vậy, tôi còn muốn vì bọn họ liều mạng như vậy. Nhưng bọn họ dù sao cũng là cha của tôi và em trai, tôi không cách nào trơ mắt nhìn bọn họ bị những chủ nợ bức đến bước đường cùng mà lại mặc kệ."
Tề Nhân Kiệt nghe vậy không nói gì thêm, chỉ là lẳng lặng nhìn Văn Hinh, thấy vẻ bi thương trên gương mặt cô, trong lòng của anh đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ cô, sau đó hắn bị chính ý nghĩ này của mình làm cho khiếp sợ.
Cô gái trước mặt hắn này chỉ là có dáng người có chút giống với Ảnh nhi mà thôi, cô không phải Ảnh nhi, cô là cô gái khác, là người đàn bà của Du Thần Ích, sao hắn có thể có ý nghĩ kỳ quái này đối với người đàn bà của người khác.
Lúc này, Văn Hinh cầm lên tấm chi phiếu vừa bày ở trước mặt của hắn, cười nói: "Mười vạn này quá nhiều, tôi sợ rằng lập tức trả không nổi, tôi chỉ muốn một vạn là được."
"Một vạn đồng cô là có thể lập tức trả sao?" Tề Nhân Kiệt liếc mắt nhìn cô, cảm thấy không nói gì, trong mắt hắn, một vạn cùng mười vạn cũng không khác nhau nhiều.