Du Thần Ích cũng mười phần nghi hoặc, hắn nhìn Văn Hinh, hai người đều nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt đối phương.
“ Thần Ích, Văn Hinh!” Lúc này, Diêu Phương đi từ bên trong ra, thấy Văn Hinh và Du Thần Ích, bà gật đầu với họ, ý bảo bọn họ cùng đi vào.
Diêu Phương dẫn Văn Hinh và Du Thần Ích đi vào trong vườn hoa, trong vườn hoa có khoảng mười mấy đứa trẻ đang chơi trò chơi, ở đó, từng khuôn mặt nhỏ nhắn vô tư nô đùa, cười đùa vui vẻ, tựa như hoa hướng dương, rực rỡ tràn đầy hi vọng, nhưng Văn Hinh nhìn thấy, lại thấy chua xót vô cùng.
Bọn chúng bây giờ không rành việc đời, không biết nhân gian lúc lạnh lúc ấm, chúng đang ở độ tuổi ngây thơ chất phác. Chờ bọn chúng trưởng thành, nếu chúng biết chúng bị cha mẹ mình vứt bỏ, đến lúc đó chúng còn có thể tươi cười vui vẻ như bây giờ sao?
Giống như cô, kể từ khi biết mình được Văn Chương ôm từ bên ngoài về nuôi, trong lòng cô, chưa từng có một khắc vui vẻ chân chính, cô luôn có cảm giác mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ vậy.
Dưới tàng cây hòe cao lớn trong vườn hoa, một người phụ nữ trông hiền lành phúc hậu ước chừng 50 tuổi đang đứng đó, nhìn thấy bọn họ, không khỏi cười khẽ.
Diêu Phương dẫn Văn Hinh đi tới người phía trước, nói với người nọ: “ Viện trưởng Lưu, đây chính là cô gái mà tôi đã nói với bà.”
Nghe vậy, viện trưởng Lưu mới dời ánh mắt lên người Văn Hinh, từ trên xuống dưới dò xét qua một lượt, gương mặt thủy chung vẫn hàm chứa ý cười hiền hòa, nhàn nhạt.
Văn Hinh cũng nhìn bà, thoải mái cho bà quan sát, “ Bác biết cha mẹ ruột của cháu ạ?” Cô hỏi thẳng chủ đề, bởi vì cô biết nhất định Diêu Phương đã nói tình huống của cô cho viện trưởng Lưu.
Viện trưởng Lưu gật một cái, nụ cười trên mặt từ từ lui đi, thay vào đó là bộ mặt hết sức nặng nề.
Văn Hinh thấy có gì đó kì quái, không khỏi quay đầu nhìn về Diêu Phương, lại thấy bà cũng đang nặng nề nhìn cô, “ Cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lí.”
Nghe vậy, trong lòng Văn Hinh bỗng chốc cứng lại, trong nháy mắt, lo lắng, sợ hãi, khủng hoảng đồng thời ập tới, một khắc kia, trực giác khiến cô có ý định chạy trốn.
Chuẩn bị tâm lý thật tốt?
Cô phải chuẩn bị tâm lí gì? Chẳng lẽ…
Du Thần Ích phát hiện cô đang lo lắng, hắn đưa tay ôm lấy hông của cô, muốn dùng thân thể của mình an ủi cô. Không ngờ, Văn Hinh cũng không có đẩy hắn ra, cô chỉ cảm thấy một luồng ấm áp từ cánh tay hắn truyền đến thân thể cô, khiến sự lo lắng trong cô vơi bớt đi.
Cô nhìn hắn, vừa vặn hắn cũng quay đầu nhìn về cô, cô thấy từ trong mắt hắn sự khích lệ và quan tâm, cô khẽ cười.
Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía viện trưởng Lưu, trên mặt đã khôi phục lại sự yên tĩnh, cô hỏi: “ Vậy bác biết cha mẹ cháu là ai sao? Bây giờ họ ở nơi nào ạ?”