Mục lục
Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Thần Ích bị giáo huấn nãy giờ vẫn trầm mặc, trên mặt hắn toàn bộ đều là sự hối tiếc, Lăng Hạo Hiên nhìn hắn, sau đó hỏi ngược lại: “ Bác sĩ Lâm, Văn Hinh suy cho cùng như thế nào rồi ạ?”

Bác sĩ Lâm hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, lúc này mới nói: “May mắn là đưa tới kịp thời, nên bảo vệ được đứa nhỏ…”

Nghe vậy, Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“ Nhưng mà?”

Chữ nhưng mà khiến bác sĩ Lâm xoay người, hỏi: “ Nhưng mà cái gì?”

“ Nhưng mà bây giờ bệnh nhân đã có bầu tám tháng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh non, nhất định phải coi chừng chăm sóc cô ấy, ngàn vạn lần đừng có tùy ý bên ngoài, nghe chưa?” Bác sĩ Lâm mặc dù ngoài miệng thì hung hăng mắng nhưng mà trong lòng lại cảm thấy đành chịu, nếu như bọn họ có thể nghe lời ông nói, thì cô gái đáng thương đó cũng không hết lần này tới lần khác bị đưa vào bệnh viện.

Đúng là nghiệp chướng!

“ Đã biết, nhất định chúng cháu sẽ chú ý!” Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên liên tục không ngừng gật đầu, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không để Văn Hinh chịu bất kì tổn thương nào nữa.

Văn Hinh lại một lần nữa bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, lần này, Lăng Hạo Hiên cố ý cho Tiểu Lăng tới chăm sóc Văn Hinh. Bởi vì anh hiểu rõ Tiểu Lăng vẫn rất quý mến Văn HInh, cho nên nhất định sẽ tận tâm chăm sóc cô, như vậy anh cũng yên lòng.

Mấy ngày kế tiếp, Du Thần Ích giao tất cả mọi chuyện trong công ty cho Lam Dật Thần quản lí, còn mình cả ngày lẫn đêm canh giữ bên cạnh Văn Hinh, không ngủ chỉ chuyên tâm chăm sóc cô.

Hắn nhìn gương mặt vẫn còn trắng bệch của cô, lần này, hắn không hi vọng xa vời cô có thể tha thứ cho mình, hắn chỉ hi vọng cô có thể bình an vô sự, có thể bình an sinh đứa bé, những thứ khác, hắn không dám suy nghĩ nhiều.

Sau khi Lam Dật Thần biết Văn Hinh phải vào bệnh viện, hơn nữa còn là do tự tay Du Thần Ích gây nên, anh giận tới mức chỉ muốn mắng thằng bạn tốt thông suốt lên, lần này, Du Thần Ích không nói câu gì, chỉ im lặng nghe, trong lòng càng thêm hối hận tự trách.

Lam Dật Thần nhìn Du Thần Ích, chỉ lạnh nhạt nói: “ cậu đã mất đi lần thứ nhất, mình không hi vọng có lần thứ hai!”

Nghe vậy, thân thể Du Thần Ích chợt chấn động, trong mắt đột nhiên lộ ra sự kiên quyết, dường như đã ra quyết định gì đó.

Thấy thế, Lam Dật Thần cũng không nói thêm nữa, biết hắn đã đưa ra lựa chọn của mình, không cần quan tâm hắn nữa.

Tập đoàn Gấm Vinh, phòng làm việc chính bị đẩy ra đột ngột, thư kí Tần không tự nhiên đi vào, “ Tổng giám đốc…”

Tề Nhân Kiệt nhàn nhạt liếc Du Thần Ích một cái, thuận miệng hỏi: “ Chuyện gì?”

Thư kí Tần nhìn Tề Nhân Kiệt, do dự thật lâu, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: “ Như này, tổng giám đốc, lần trước anh bảo tôi điều tra tư liệu về thư kí của Du Thần Ích, thật ra thì tôi…. Tôi lầm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK