Tần Mục cũng hơi chấn động trong lòng, lão hòa thượng Kính Minh mang theo Phật Tâm đến đây, mục đích cũng giống Đan Dương Tử của Đạo môn, ngăn cửa ba ngày, gọt uy phong Thái học viện, diệt lòng dân Duyên Khang quốc đang quy về một mối.
Mà hiện giờ còn chưa tới ba ngày, Kính Minh đã dẫn Phật tử Phật Tâm rời đi, điều này chỉ có một cái khả năng đó chính là Phật tử Phật Tâm đã bị đánh bại!
"Vừa nãy rõ ràng mình ra sau núi quật ngã Thanh Ngưu, không thể nào chạy đến sơn môn đánh bại Phật tử Phật Tâm được... "
Tần Mục mờ mịt, không phải mình đánh bại Phật tử Phật Tâm, như vậy sẽ là ai?
Hắn nhớ tới lúc mình gặp và nói chuyện với Tổ sư ở bên nhà tranh kia. Lúc đó trong lời nói của Tổ sư có chuyện, ý tứ là chỉ bên trong Thái học viện, ngoài hắn ra, còn có những người khác có năng lực đánh bại Phật Tâm.
Nếu Tần Mục không ra tay mà nói thì Tổ sư sẽ để người kia ra tay.
Mà sĩ tử đánh bại Phật tử Phật Tâm này, vậy mà cũng giống Tần Mục, cực kỳ biết điều, sau khi Tần Mục đánh bại Đạo Tử Lâm Hiên cũng không tuyên truyền với người ngoài về chuyện này, người này vậy mà lại nhân lúc trống trải khi sĩ tử và Tế Tửu của Thái học viện bị Thất Mê hương làm say ngất này, một mình xuống núi đánh bại Phật Tâm.
Khi đó, trước sơn môn ngoài Phật Tâm và lão hòa thượng Kính Minh, liền chỉ có con Long Kỳ Lân kia.
Mặc dù Long Kỳ Lân sẽ mở miệng nói chuyện, nhưng đó cũng là một cái miệng hồ lô, ngược lại không xuất ra được mấy cái hạt, đừng hòng moi được gì từ miệng nó. Trừ phi có thể làm thịt thú cưỡi của Bá Sơn Tế Tửu, là cái con Thanh Ngưu kia cho nó ăn thì mới có thể để nó nói ra người kia là ai.
Tuy nhiên hiện giờ muốn làm con Thanh Ngưu kia say ngất, vậy thì khó rồi.
"Bên trong Thái học viện có một cao thủ có thể sánh ngang mình, đây là chuyện tốt."
Tần Mục khẽ mỉm cười, không hỏi thăm người ra tay là ai nữa, mang theo Hồ Linh Nhi trở về Sĩ Tử Cư. Bên trong Sĩ Tử Cư, rất nhiều người đều đã biết lần này mấy vị thái y là chiếm được toa thuốc từ chỗ hắn, kết quả quật ngã hầu như toàn bộ sĩ tử trong Thái học viện nên khi nhìn thấy hắn đều có chút sợ hãi.
Đột nhiên, một cái âm thanh rụt rè truyền đến, nhẹ giọng nói: "Tần sư huynh, là ngươi đánh bại vị Phật tử Phật Tâm kia sao?"
Tần Mục theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện chính là cô bé dịu dàng ít nói trở thành sĩ tử thái học cùng một lúc với mình kia, Tư Vân Hương, cô bé này vẫn còn thẹn thùng, Tần Mục còn trêu chọc nàng mấy lần, làm cô bé này mắc cỡ khuôn mặt đỏ chót, tay chân luống cuống.
Tần Mục lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải ta. Lúc người kia đánh bại Phật tử Phật Tâm, ta còn bị Đại Tế Ti chộp tới giáo huấn đây. Hương muội tử, ngươi có thấy người đánh bại Phật tử kia hay không?"
Tư Vân Hương lắc đầu: "Mới vừa rồi ta bị một làn hương làm say ngất, cũng không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ còn có chút choáng váng đầu. Ta thấy sư huynh thần thái sáng láng, không có trúng độc, còn tưởng rằng là sư huynh đánh đuổi Phật tử Phật Tâm đây."
Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, cười nói: "Thật sự không phải là ta. Ta cũng rất muốn biết người nào đánh bại Phật tử đây."
Tư Vân Hương thấy có người nhìn về phía này, vội vã trở về khu nhà ở, khép cửa phòng lại.
Tần Mục mượn cơ hội nhìn vào phòng ở của nàng một chút, còn chưa thấy rõ bên trong có cái gì thì cửa phòng của cô bé này cũng đã đóng lại, Tần Mục chỉ đành trở về chỗ ở của mình.
"Tư Vân Hương này, rất có vấn đề."
Hắn lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Nàng căn bản không trúng Thất Mê hương, người trúng Thất Mê hương không có bộ dáng như nàng. Thất Mê hương là một loại thuốc tê, sau khi trúng phải loại thuốc tê này thì cho dù tỉnh lại hai ba canh giờ đều sẽ không khỏe. Lúc nãy nàng cũng không có chút khó chịu nào."
Hồ Linh Nhi nói: "Công tử, bên trong những sĩ tử bị say ngất trước Thái Y điện cũng không hề có Tư Vân Hương."
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng.
Sau khi bị thiếu niên Tổ sư giáo huấn, muốn hắn ở lại giúp đỡ chăm nom những sĩ tử và Quốc Tử giám này, Tần Mục và tiểu hồ ly đều ở đó hỗ trợ, tiểu hồ ly đi dạo chung quanh, dự định cướp đoạt "chiến lợi phẩm" nhưng bị hắn ngăn lại.
Lúc đó, Hồ Linh Nhi thấy mặt toàn bộ những người bị say ngất, nàng nói không có Tư Vân Hương thì chắc chắn là không có.
"Nàng quả thực đang nói dối."
Tần Mục hấp háy mắt, nói: "Không có lý do gì lại tốn sức từ chỗ ở của mình chạy đến nói dối với ta. Nói như vậy, kỳ thực nàng chính là muốn khoe khoang. Nàng muốn nói với ta việc đánh bại Phật tử, như vậy chuyện nàng muốn khoe khoang cũng là chuyện này. Đánh bại Phật tử, chính là nàng."
Tần Mục đột nhiên nhớ lại, vì sao thiếu niên Tổ sư lại chắc chắn bên trong Thái học viện có người có thể đánh bại Phật tử như vậy?
Lẽ nào ông đã sớm biết Tư Vân Hương có năng lực này?
Vì sao thiếu niên Tổ sư lại hiểu rõ cô bé Tư Vân Hương vừa mới trở thành sĩ tử thái học không được bao lâu này như vậy?
Phải biết, coi như là vị Thiếu giáo chủ như Tần Mục đây thì thiếu niên Tổ sư cũng cần thử thách mấy lần, mới có thể khẳng định thực lực và năng lực của hắn.
Điều này nói rõ, thiếu niên Tổ sư cực kỳ thấu hiểu Tư Vân Hương, còn hiểu rõ hơn hiểu Tần Mục.
Mà cô gái này lại họ Tư, hơn nữa có tính xấu nhỏ là thích khoe khoang này...
"Bà bà thật biết đùa!"
Tần Mục phẫn nộ nói: "Trước tiên mình sẽ không vạch trần bà bà, nhìn bà bà đến cùng muốn làm cái gì."
Hắn đang muốn đóng cửa phòng lại, đột nhiên nghe tiếng của Bá Sơn Tế Tửu, nói: "Ngưu Ngưu, chuyển bọc hành lý của ta tới."
"Vâng, lão gia."
Bá Sơn Tế Tửu đẩy cửa đi vào, theo sau lưng là một con Thanh Ngưu cường tráng cõng một cái bọc to. Con Thanh Ngưu này còn chưa hoá hình hoàn toàn, bước đi như người, nhưng vẫn còn hình dạng của bò, chính là con Thanh Ngưu bị Tần Mục làm say ngất kia.
"Ta ở phòng nào?" Bá Sơn Tế Tửu hỏi Tần Mục.
Tần Mục ngạc nhiên, Bá Sơn Tế Tửu lại làm như quen thuộc, cười nói: "Vậy thì phòng phía Tây thôi. Ồ, thật nhiều tiền! Tần sĩ tử, ngươi rất giàu có! Ngưu Ngưu, ta có tiền. Nhanh lấy một ít xuống dưới núi mua rượu đi!"
"Có rượu uống sao?"
Hồ Linh Nhi hoan hô, một bật ba nhảy chạy tới, ngồi xổm trên đầu bò, cười nói: "Ta đi cùng với ngươi!"
Thanh Ngưu mang nàng đi ra phía ngoài, nói: "Ngươi cũng uống rượu hả? Có uống được rượu không?"
Bá Sơn Tế Tửu thả bọc hành lý của mình xuống, thu dọn phòng ốc, sắp xếp giường chiếu, thoáng thấy Tần Mục còn ở bên ngoài, cười nói: "Đại Tế Ti bảo ta như hình với bóng, ta đương nhiên phải cùng ngươi ở một chỗ, miễn cho ngươi lại gây họa chung quanh. Chữ trên cửa là ngươi viết hả?"
Tần Mục gật đầu.
Bá Sơn Tế Tửu dùng sức vỗ vào lòng bàn tay, khen: "Viết rất đẹp! Chữ ngươi viết rất có hương vị, đẹp hơn những tên khốn trong Họa Thánh các kia. Ta cũng không hiểu Họa Thánh các của Thái học viện chúng ta là dùng để làm gì, vậy mà cũng có mặt mũi lĩnh bổng lộc triều đình! Đúng rồi, ngươi ngủ có ngáy không?"
Tần Mục lắc đầu.
"Ta ngáy."
Bá Sơn Tế Tửu nói: "Bên trong Thái học viện chúng ta có rất nhiều Quốc Tử giám cũng ngáy, đặc biệt là lão ni cô sư thái Nghi Thu kia, tiếng ngáy rung trời. Chà chà, ngoài mười dặm đều có thể đánh chết bò. May là lão ni cô này không thường xuyên ngủ, chỉ lo ngồi thiền, nếu bà ta ngủ thì đám sĩ tử các ngươi cũng không ngủ được... "
Tần Mục có chút nôn nóng, lời của vị Bá Sơn Tế Tửu này hình như hơi nhiều, còn nói nhiều hơn cả Vệ Dung.
Bá Sơn Tế Tửu nói chừng nửa canh giờ, trên căn bản Tần Mục đã lần mò ra kiếm, quyền, pháp thuật, tác phong bẩm sinh và của cải của các vị Quốc Tử giám các điện như Tam Dương, Thái Y, Họa Thánh trong Thái học viện một lần, ngay cả gốc gác của từng vị Bí Thư giám của Thiên Lục lâu kia cũng bị Bá Sơn Tế Tửu vạch trần ra, cái gì con riêng, những chuyện kiểu lão ni cô hẹn hò tình nhân, không có chuyện gì mà vị Tế Tửu này không nói ra ngoài.
Thanh Ngưu và Hồ Linh Nhi từ trong thành trở về đã say khướt, một bò một cáo uống hơi nhiều, chính đang xưng huynh gọi muội, thân thiết đến như là cùng chui ra từ trong một bụng mẹ vậy, con Thanh Ngưu này hồn nhiên không nhớ được lúc đó Tần Mục mang theo con hồ ly này chuốc mê nó.
Bá Sơn Tế Tửu vội vã đón lấy bầu rượu, trút rượu vào miệng, đầu óc có chút ảm đạm, nói: "Mấy ngày trước đây, lúc ta từ bên ngoài trở về, hình như nhìn thấy sư phụ ta. Ngươi không nghĩ tới phải không, ta tuy là Tế Tửu, nhưng cũng không phải là từ bên trong Thái học viện đi ra, ta là lưu phái chiến kỹ, có sư phụ, được quốc sư mời tới truyền thụ chiến kỹ cho sĩ tử. Ta vốn cho là ông ấy chết rồi, không nghĩ tới ông ấy vẫn còn sống."
Bá Sơn Tế Tửu uống một ngụm rượu, ngơ ngác nói: "Đôi chân của lão nhân gia người đã cụt nhưng chạy rất nhanh, ta toàn lực chạy theo cũng không kịp, sau đó ta gặp phải một người mù, đánh ta một trận, hỏi ta sao lại theo dõi hắn, chẳng thèm nói lý lẽ. Hắn còn muốn đối thơ với ta, ta đối không lại hắn, sư phụ cũng mất tiêu... "
Tần Mục hơi run run, cường giả lưu phái chiến kỹ không có chân, còn có một người mù thích đối thơ?
"Thật giống là Đồ gia gia và mù gia gia. Bọn họ rời khỏi Đại Khư khi nào?"
Bá Sơn Tế Tửu uống đến say mèm, ăn nói linh tinh, Tần Mục chần chờ, tùy tiện hỏi dò khẳng định là mạo phạm.
"Thanh Ngưu, ngươi có thấy rõ người mù kia không?" Tần Mục hỏi dò Thanh Ngưu bên cạnh.
Con Thanh Ngưu nhìn Tần Mục một chút, có chút khiếp đảm, hiển nhiên còn nhớ chuyện bị hắn làm say ngất.
Tần Mục cười nói: "Ngươi còn thù dai? Ngươi đánh ta một trận, ta lại chỉ làm ngươi say ngất, cũng không có đánh ngươi, ngươi còn thù cái gì? Ngươi gặp được người tốt nào khoan dung độ lượng như ta sao?"
Bá Sơn Tế Tửu nấc rượu, sắc mặt quái lạ, tên thiếu niên đến từ Đại Khư này hiển nhiên là có hiểu lầm gì đó với cái từ người tốt này, nói: "Tần sĩ tử, thế nhưng ngươi làm nó say ngất lại còn muốn ăn nó, nó có đề phòng cũng là bình thường."
"Hắn còn muốn ăn ta?"
Thanh Ngưu kêu lên sợ hãi: "Lão gia, việc này có thể ngươi chưa nói qua với ta! Ngươi chỉ nói hắn làm ta say ngất, không nói muốn ăn ta!"
Hồ Linh Nhi đứng trên sừng bò, ôm bình rượu, giòn tan nói: "Ngưu Đại, ngươi chưa từng nghe nói không đánh nhau thì không quen biết sao?"
Thanh Ngưu kia cả giận nói: "Đã nghe không đánh nhau thì không quen biết, thế nhưng chưa từng nghe qua không ăn thịt thì không quen biết!"
Sắc mặt Bá Sơn Tế Tửu càng thêm quái lạ, con hồ ly tinh từ Đại Khư đến này hiển nhiên cũng hiểu sai ý tứ cái câu không đánh nhau thì không quen này.
"Thiếu niên này là do ai dạy ra? Có chút quá khốn nạn."
Tần Mục không biết ý niệm trong lòng hắn, Bá Sơn Tế Tửu và tiểu hồ ly cùng Thanh Ngưu đều đang uống rượu, hắn không thích uống rượu nên đành tu luyện bên cạnh.
Đột nhiên con ngươi Bá Sơn Tế Tửu co rút lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đao pháp Tần Mục đang triển khai.
Đợi đến khi Tần Mục triển khai xong "đao pháp giết heo" một lần, Bá Sơn Tế Tửu đột nhiên ném hồ lô rượu qua một bên, phanh ngực, lấy đao ra, ở trong sân múa đao, trong âm thanh mang theo sự tang thương:
"Thanh gươm mạ vàng dát ngọc trắng
Ban đêm sáng quắc rọi qua song
Trai năm mươi tuổi công chưa lập
Xách gươm đứng nhìn khắp tám phương !"
(thơ bên convert của lão Thất Dạ)
Đề Đao Độc Lập Cố Bát Hoang, chính là thức thứ sáu trong đao pháp giết heo!
Đao của hắn va chạm vào đao của Tần Mục, ánh lửa bắn ra liên miên.
Đao pháp hai người va chạm, Bá Sơn Tế Tửu cười ha ha: "Bốn, năm mươi năm, mưa gió mịt mù không gặp lại. Xem qua mây bay, mênh mông vắt ngang trời!"
Tần Mục thi triển ra Hoành Thụ Mang Mang Nhất Tuyến Thiên, va chạm cùng đao của hắn, ngâm nga nói: "Đừng vội khoe khoang, hào kiệt kiếp sau nguyện làm dân. Nhìn quanh biển trời, một đường đi tới một đường yên!"
Hai người thu đao, đứng quay lưng vào nhau, từng người cắm hai thanh đao vào sau lưng.
"Sư đệ!" Bá Sơn Tế Tửu xoay người chào.
Tần Mục khom người: "Sư huynh."