Mấy sứ giả Thiên Đình này đều nhíu mày, bọn họ đều đã nghe danh của phách thể, khi ở trên Thiên Đình nghe người khác chuyện phiếm, có nhắc đến một địa phương nhỏ dưới hạ giới tên là Duyên Khang có một phách thể của Duyên Khang, được gọi là muôn đời không có một người.
Các thần thân trong Thiên Đình nói tới chuyện này đều bật cười, nói cái gì người địa phương nhỏ khoác lác, khoa trương đến tận Thiên Đình vân vân, chẳng qua chỉ xem là đề tài câu chuyện lúc nhàn rỗi, rất ít khi nghiêm túc bàn luận.
Bọn họ vừa mới nghe được Tần Mục tự xưng là phách thể, lại không nhịn được cười ra tiếng, nhưng phản ứng của bức tượng Đạo tổ lại thực sự ngoài dự liệu của bọn họ.
Đạo tổ tình nguyện tự hủy bức tượng, tự hủy Tam Bảo, cũng không dám nhận Tần Mục cúi đầu, xem ra phách thể này cũng không đơn giản giống như các thần Thiên Đình tưởng tượng.
Đột nhiên, một tiểu đạo sĩ là thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong các sứ giả Thiên Đình vỗ tay cười to, tiếng vỗ tay của hắn khác mọi người giật mình tỉnh lại.
Thiếu niên đạo sĩ này cười nói:
- Lợi hại, thật lợi hại! phách thể Duyên Khang Tần cũng dám hủy diệt bức tượng của Đạo tổ ở Thanh Vân Thiên, còn ở ngay trước mặt chưởng giáo hủy hoại Tam Bảo của trấn giáo, thực sự không hổ danh là phách thể!
Các đạo nhân bằng tỉnh ra, một lão đạo nhân giơ tay chỉ vào Tần Mục, lạnh lùng nói:
- Ngươi làm hỏng bức tượng của Đạo Tổ Thanh Vân Thiên ta, còn dùng âm mưu thủ đoạn gì đó, làm vỡ vụn Tam Bảo của đạo môn ta! Đạo môn ta cùng ngươi không đội trời chung!
Các đạo sĩ khác đang muốn mở miệng trách mắng, đột nhiên Thanh Vân chưởng giáo lớn tiếng quát:
- Câm miệng...
Trong Đạo Cung lập tức yên tĩnh trở lại.
Thanh Vân chưởng giáo chật vật không chịu nổi, trong lòng ngoại trừ chấn động kinh ngạc vẫn là chấn động kinh ngạc, lại không có chút lửa giận nào.
Bởi vì hắn không dám.
Hắn suy nghĩ nhiều hơn các đạo nhân khác một tầng.
Tu vi thực lực của Tần Mục tuy rằng không kém, xem như là đứng đầu các cường giả dưới Thần cảnh, nhưng hắn không thể nào làm hỏng bức tượng của Đạo tổ, cũng không có cách nào làm hỏng Tam Bảo.
Tam Bảo của Thanh Vân phái là bảo vật của Đạo tổ, Đạo tổ là tồn tại cảnh giới Đế Tọa, tuy rằng ba món bảo vật này của hắn đều là vật dùng hằng ngày, nhưng vật dùng hằng ngày của cường giả cảnh giới Đế Tọa cũng không thể coi thường được, Tần Mục chắc chắn không có khả năng sử dụng thần thông quỷ dị gì làm hỏng Tam Bảo này.
Hơn nữa, nếu như Tần Mục động tay động chân, cũng không che mắt được cao thủ đang ngồi ở đây.
Làm hỏng Tam Bảo, đó là do bản thân của ba món bảo vật.
Ba món bảo vật này thật ra là tự mình hủy diệt!
Bao gồm cả bức tượng Đạo tổ cũng vậy.
Như vậy chỉ có thể nói, Đạo tổ quả thật cho rằng mình không nhận nổi Tần Mục bái lạy, cho nên tự hủy bức tượng và Tam Bảo của mình!
- Kính lễ!
Thanh Vân chưởng giáo đột nhiên nói.
Rất nhiều đạo nhân trong Đạo Cung đều giật mình, nhưng chưởng giáo lên tiếng, bọn họ cũng không được phép phản bác, bọn họ chỉ đành phải đứng dậy, xếp thành hai hàng, cúi người chào Tần Mục.
Tần Mục liếc nhìn về phía mấy sứ giả Thiên Đình này, thiếu niên nhỏ tuổi nhất vừa lên tiếng lại nhíu mày, khẽ nói với những thiếu niên nam nữ khác bên cạnh vài câu, không biết đang nói cái gì.
- Người này thoạt nhìn trẻ tuổi nhất, nhưng hắn mới là thủ lĩnh của bọn họ.
Tần Mục để ý, phất tay cười nói:
- Đứng lên đi. Chỗ ngồi của ta ở đâu?
Thanh Vân chưởng giáo do dự một chút, sau đó sai người lấy tới một cái bồ đoàn khác, đặt ở trước bức tượng đã bị thiêu hủy, còn cao hơn so với chỗ ngồi của sứ giả Thiên Đình một ít.
Tần Mục ngồi xuống, nhìn lướt qua một vòng, cười nói:
- Lâm Hiên đạo chủ là đạo hữu ngang hàng của ta, cũng cần phải ngồi trên.
Thanh Vân chưởng giáo nhíu mày, nhưng hắn vẫn sai người đi dọn ra một chỗ ngồi.
Lâm Hiên đạo chủ ngồi ở bên cạnh Tần Mục, Tần Mục cười nói:
- Các vị mời ngồi.
Thanh Vân chưởng giáo cúi người cảm ơn, sau đó mới cùng một đám đạo nhân ngồi xuống.
Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
- Xem ra Đạo tổ còn ở nhân thế, vẫn chưa chết. Chỉ là không biết hắn rơi vào trong tay của Thiên Đình ngoại vực, hay rơi vào trong tay Cổ Thần Thiên Đế đã tử vong. Vị lão đạo nhân này khiến người ta không hiểu được...
Hắn không biết hiện tại Đạo tổ hay còn nghĩ tới tình xưa hay không.
Thời đại Long Hán, mình từng chỉ điểm cho Đạo tổ và Đại Phạm Thiên Vương Phật, lưu lại một chút giao tình, khi Ngự Thiên Tôn bị tập kích bỏ mạng, cũng là Tần Mục truyền pháp thay, truyền thụ con đường trường sinh, Đạo tổ cũng một trong những người nghe giảng lúc đó.
Chỉ có điều, loại tình nghĩa này có thể chống lợi ích và thời gian dài dằng dặc ăn mòn hay không, trong lòng Tần Mục thực sự không nắm chắc. Cũng may Đạo tổ không dám nhận hắn cúi đầu, khiến cho hắn không đến mức bị Thanh Vân phái bao vây tấn công.
Tần Mục nhìn về phía mấy vị sứ giả Thiên Đình kia, mỉm cười nói:
- Mấy vị đạo hữu Thiên Đình ngoại vực, mời ngồi.
Mấy vị kia nam nữ trẻ tuổi nhíu mày, thiếu niên đạo sĩ nhỏ tuổi nhất cười nói:
- Không cần phải lo lắng, chúng ta cứ ngồi đi đã. Ở trước mặt ta, hắn không thể gây ra sóng gió gì được.
Bọn họ vừa ngồi xuống, đột nhiên mấy đạo nhân vội vã chạy tới, thần sắc hoảng loạn, còn chưa đi tới nơi bọn họ đã cao giọng hét lên:
- Việc lớn không tốt rồi! Đệ tử Tinh Đấu Chủ Thần đều chết ở trong đạo quán!
- Cái gì?
Bên trong Đạo Cung đều xôn xao, các lão đạo vừa ngồi xuống đều đứng dậy, lộ ra vẻ kinh hãi. Vẻ mặt mấy vị sứ giả Thiên Đình chấn động kinh ngạc, đập bàn gầm lên phẫn nộ.
Thanh Vân chưởng giáo đứng phắt dậy, nắm chặt nắm đấm, trên trán hắn xuất hiện vài sợi sợi gân xanh, rất nhanh trên người đều là mồ hôi lạnh.
Thiếu niên đạo sĩ từ Thiên Đình tới vẫn ngồi ở trên ghế, lạnh lùng nói:
- Phó Vân Thiên, đây là có chuyện gì? Đệ tử của Thiên Đình Tinh Đấu Chủ Thần chết ở Thanh Vân Thiên, ngươi muốn bị tội gì?
Mồ hôi lạnh trên trán Thanh Vân chưởng giáo không ngừng rơi xuống, hắn khom người nói:
- Thượng sứ không nên nóng vội, đệ tử hiện tại không nói rõ được, để ta hỏi rõ ràng đã!
Giọng hắn khàn khàn, thò tay nắm lấy mấy đạo sĩ này tới, quát hỏi:
- Đệ tử của Tinh Đấu Chủ Thần chết ở trong đạo quán là thật hay giả? Tất cả mọi người đã chết rồi sao? Có người nào trốn ra được không? Người trong đạo quán làm ăn kiểu gì vậy, làm sao có thể để cho hung thủ đi tới nơi đó? Đám người bọn họ đâu?
Hắn đã rời vào tình trạng tâm thần hoảng loạn, không ngừng quát hỏi giống như pháo liên châu, hỏi đến mức mấy đạo sĩ trẻ tuổi này không kịp trả lời.
Lúc này, Thanh Vân chưởng giáo mới bừng tỉnh, vội vàng thả mấy đạo sĩ này ra, nói chạm lại:
- Có chuyện gì đã phát sinh, cứ từ từ nói, nói cho rõ ràng một ít.
Một đạo sĩ trong đó vội vàng nói:
- Hồi bảm chưởng giáo, đầu tiên là mấy vị sư thúc của đạo quán tới, một vị trong đó là Thiên Hồng sư thúc, ngài đi lòng vòng ở đạo quán một vòng, nói với chúng ta là Thanh Dương Cung bị kẻ trộm tới cướp sạch, bọn họ đến kiểm tra có kẻ trộm lẩn vào đạo quán hay không.
Thanh Vân chưởng giáo gật đầu, nói:
- Đó là ta phái bọn họ đi thông báo với các ngươi, bọn họ đều là trưởng lão của Đạo Cung.
Đạo Cung là chỗ ở của trưởng lão Thanh Vân Thiên, đạo quán lại chỗ nghiên cứu đạo pháp thần thông, bên trong đạo quán phần nhiều là đệ tử trẻ tuổi, tư duy linh mẫn, phản ứng nhanh chóng.
Đạo sĩ kia liếc nhìn hắn một cái, thận trọng nói:
- Sau đó đạo quán của chúng ta lại bị trộm, chính là Thiên Hồng sư thúc trong mấy người sư thúc do chưởng giáo phái tới thông báo với chúng ta đã ra tay, trộm hết đạo quán của chúng ta một lượt. Đầu tiên là có một vị sư huynh phát hiện mất bảo vật, sau đó tất cả mọi người đều phát hiện mình cũng bị trộm, trong lúc vô tình bảo bối tốt nhất của mn đều bị người ta trộm đi. Vì vậy mọi người lại xông ra tìm mấy sư thúc này.
Thanh Vân chưởng giáo cau mày nói:
- Tất cả mọi người ra ngoài?
Đạo sĩ kia vội vàng nói:
- Đệ tử của Tinh Đấu Chủ Thần lưu lại vẽ trận đồ tinh tú. Bọn họ không có gặp trộm. Chúng ta lại đi tới bên ngoài, lúc này mới phát hiện các cung các viện đều bị trộm, hai mươi bốn điện, mười hai viện đều bị trộm qua một lần. Chúng ta lại tìm kiếm xung quanh, sau đó phát hiện ra Thiên Hồng sư thúc bị cởi sạch trang phục ném vào trong bảo khố của Hoành Pháp điện, trong miệng còn bị nhét tất thối và nội khố, nguyên thần cũng bị phong ấn. Kẻ trộm này giả trang Thiên Hồng sư thúc trộm khắp Thanh Vân Thiên ta, chúng ta lại phong tỏa Thanh Vân Thiên, dự định lục soát cho ra kẻ trộm này, lúc đi qua đạo quán chúng ta lại phát hiện có máu từ trong khe cửa chảy ra, mở cửa nhìn lại, những sư huynh từ Thiên Đình tới đều đã chết ở bên trong...
Thanh Vân chưởng giáo cắn chặt răng, lạnh lùng nói:
- Thật hay cho một chiêu điệu hổ ly sơn! Kẻ cắp này dụ các ngươi đi, chính là để hạ thủ với sứ giả Thiên Đình! Đã tìm ra kẻ cắp chưa?
- Vẫn chưa. Vừa mới rồi khi chúng ta chạy tới, nghe nói có người phát hiện Vũ Tiêu sư thái bị phong ấn nguyên thần, trong miệng nhét nội khố, trên đầu phủ rơm bị nhét trong...
Thanh Vân chưởng giáo cuối cùng không nhịn được, lửa giận bạo phát, hắn đang muốn phát tác, đột nhiên Tần Mục ho khan một tiếng, thản nhiên nói:
- Chưởng giáo, Thanh Vân Thiên các ngươi thật sự gặp phải kẻ trộm, ngay cả chúng ta cũng bị trộm. Chỉ có điều giết đệ tử Tinh Đấu Chủ Thần cũng không phải là kẻ trộm này, mà là ta với Lâm đạo chủ ra tay.
Lời này vừa nói ra, Đạo Cung ồ lên.
Trong đầu Thanh Vân chưởng giáo nổ lớn, trước mắt tối sầm, thân hình có chút lảo đảo.
Tần Mục ngồi ở trên ghế, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào tay vịn đầu rồng của bảo tọa, thản nhiên nói:
- Ta tới làm khách, Lâm đạo chủ là tới thăm người thân, ban đầu không nên ở nhà người khác động thủ giết người. Chỉ có điều, khách của nhà người khác mưu đồ bí mật muốn xuống tay với Duyên Khang, chế luyện Thiên Đồ gì đó tới diệt Duyên Khang, nếu như bọn họ đã không khách khí đối với chúng ta, như vậy chúng ta cũng chỉ đành phải động thủ. Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, chúng ta giết những tên chó săn của Thiên Đình, đương nhiên phải báo cho biết chưởng giáo một tiếng.
Tâm thần Thanh Vân chưởng giáo đại loạn, các lão đạo nhân khác cũng hoàn toàn mất hết chủ ý, ngơ ngác nhìn hắn, chờ hắn lên tiếng.
Thiếu niên đạo sĩ Thiên Đình này đột nhiên đứng phắt dậy, cười lạnh nói:
- Phó Vân Thiên, đệ tử của Tinh Đấu Chủ Thần Thiên Đình chết ở Thanh Vân Thiên, ngươi chịu trách nhiệm lớn nhất, nếu biết hung thủ đang ở trước mắt, ngươi còn chờ cái gì gì? Chờ Thanh Vân Thiên bị diệt tộc diệt chủng sao?
Thanh Vân chưởng giáo hai tay nắm chặt, xoay người lại nhìn về phía Tần Mục.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Đạo tổ chưa lên tiếng, chưởng giáo lại dám tự tiện chủ trương sao? Sao không đi hỏi Đạo tổ?
Thiếu niên đạo sĩ này xoay người lại đối mặt với Tần Mục, cười khanh khách nói:
- Đạo tổ tượng thần bị ngươi hủy, thế nào liên lạc Đạo tổ? Tần Mục Tần phách thể, ngươi lúc trước hủy bức tượng của Đạo tổ, lại hủy Tam Bảo của Đạo tổ, lại giết 360 đệ tử Tinh Đấu Chủ Thần, ý định giá họa cho Thanh Vân Thiên, chỉ trong chốc lát hủy đi Đạo tổ chính thống, rõ ràng bụng dạ khó lường, tội đáng chết vạn lần!
Tần Mục cười ha ha, thản nhiên nói:
- Chưởng giáo còn có cách khác để liên hệ với Đạo tổ chứ? Còn không mau đi đi?
Thanh Vân chưởng giáo hoang mang lo sợ, hắn chợt cắn răng, xoay người rời đi, trầm giọng nói:
- Chỗ ta ngồi tĩnh tọa có bức tranh của Đạo tổ, ta đi hỏi ý kiến của Đạo tổ! Những người khác...
Hắn dừng bước nhíu mày, khẽ nói:
- Coi chừng bọn họ, không thể để cho bọn họ rời khỏi Thanh Vân Thiên nửa bước!
Một vị lão đạo khẽ nói:
- Vậy còn sứ giả của Thiên Đình...
- Bao gồm cả sứ giả Thiên Đình!
Thanh Vân chưởng giáo vội vàng rời đi.
Tần Mục đứng dậy, cười ha hả, hắn sải bước đi xuống bậc thang, đi về phía ngoài Đạo Cung, cười nói:
- Được gió dựa lực, đưa ta lên mây xanh. Thanh Vân Thiên thực sự là một địa phương tốt, ở chỗ này có thể một bước lên trời hay không?
Thiếu niên đạo sĩ từ Thiên Đình tới cũng đứng dậy, đi theo ở phía sau hắn, cười nói:
- Có thể là một bước lên trời, cũng có khả năng lỡ chân rơi xuống địa ngục vạn kiếp bất phục.
Lâm Hiên đạo chủ nháy mắt với Tra đạo nhân, hai người cũng đi ra khỏi Đạo Cung.
- Ngươi khí độ bất phàm, xưng hô như thế nào?
Tần Mục đi tới bên ngoài Đạo Cung, về phía thiếu niên đạo sĩ này hỏi.
- Đạo môn của Thiên Đình, đệ tử thân truyền của Đạo tổ, Tiêu Thuần Phong.
Thiếu niên đạo sĩ này thản nhiên nói:
- Ta tuy là Đệ tử của Đạo tổ, nhưng lại chưa từng thấy qua Đạo tổ. Cho nên ta vào Đạo môn của Thiên Đình, thật ra chỉ là treo một tên mà thôi, học tập pháp thuật thần thông của Đạo môn mà thôi. Lấy gia thế và địa vị của ta, làm đệ tử của Đạo tổ lại coi như là sĩ cử của Đạo tổ.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, dò hỏi:
- Chẳng lẽ huynh đài là nhi tử của vị Cổ Thần nào?
Thiếu niên đạo sĩ này kinh ngạc, khen:
- Tần phách thể ngược lại cũng không phải hư danh. Ta là nhi tử của Thái Âm nương nương.
- Thảo nào họ Tiêu, hóa ra là theo họ mẹ.
Tần Mục cười nói:
- Thái Âm Tinh Quân là Cổ Thần Nguyệt Trung nổi danh cùng Đại Nhật Tinh Quân. Chỉ có điều ta thấy ngươi còn trẻ như vậy, chắc là Thái Âm Tinh Quân gần đây không biết cùng ai cẩu thả mới sinh ra ngươi.
Khóe mắt Tiêu Thuần Phong khẽ giật.
Tần Mục vẫn tươi cười, nói:
- Ta với Lâm đạo chủ vừa mới giết đệ tử của Tinh Túc Chính Thần, duy nhất chỉ có không có nhìn thấy đệ tử của bốn đế, dám hỏi bọn họ ở đâu?
- Chúng ta lại ở trong này.
Phía sau hắn, mấy nam nữ Thiên Đình này lạnh lùng nói.
Tần Mục xoay người lại, nói:
- Vị nào là đệ tử của Nam đế?
Một thiếu nữ áo đỏ trong đó nói:
- Chính là ta.
Tần Mục cẩn thận quan sát thiếu nữ này, khẽ gật đầu, cười nói:
- Ta với Nam đế là bằng hữu cố tri, ta không giết ngươi. Các vị sư huynh Thiên Đình, phách thể ở đây, ai đi tìm cái chết?