Qua không lâu, cuối cùng thì Lâu Lan Hoàng Kim cung cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Tần Mục từ xa nhìn lại, chỉ thấy trên đại thảo nguyên mênh mông vô bờ đột nhiên thêm ra một vùng hồ nước, sóng nước dập dờn, rộng rãi như là biển lớn trong thảo nguyên.
Tần Mục ngóng nhìn, mơ hồ nhìn thấy bờ hồ bên kia là dãy núi liên miên không dứt, núi cao bao phủ trong làn áo bạc, chất đầy tuyết đọng.
Mà ở giữa dãy núi nguy nga có một ngọn núi rực rỡ ánh vàng, Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn nhìn tới, lúc này mới thấy được cái kia cũng không phải là núi vàng, mà là một dãy cung điện xanh vàng rực rỡ.
Những cung điện này quá nhiều, bao phủ trọn cả ngọn núi này, bởi vậy từ xa nhìn lại ngọn núi giống như được tạc từ vàng.
Trên thảo nguyên không có tiền cố định, chỉ lưu thông vàng, nhóm bọn họ một đường đi tới đều là dùng đến những thỏi vàng mà tướng quân Biên Chấn Vân tặng cho để trả tiền cơm.
Đối với bách tính trên thảo nguyên mà nói thì vàng rất quý hiếm, giá trị cực cao, mà cung điện nơi này lại là thuần túy chế tạo từ vàng, đủ thấy xa hoa.
Bá Sơn Tế Tửu đi tới bên hồ, Tần Mục nhìn xung quanh, một chiếc thuyền gỗ bỏ neo ở nơi đó, trên thuyền kia có một người đàn ông mọc sừng trên đầu, thân mặc áo đen, chống sào trúc đứng ở mũi thuyền.
Khu nước cạn trên mặt hồ còn có từng cây từng cây gỗ cắm ngang dọc tứ tung, trên mỗi một cọc gỗ đều treo một cái đầu người đã mục nát.
"Đại Vu rút hồn luyện pháp, còn giống Ma giáo hơn cả Thiên Thánh Giáo chúng ta."
Tần Mục nhìn về người đàn ông kia, gương mặt người này có chút giống sơn dương, nhưng mặt dê lại có màu nâu, khác màu với những sơn dương trắng bình thường khác, hơn nữa trên mặt không có bao nhiêu cọng lông.
"Đại Vu mặt dê?" Tần Mục hơi run run.
Lúc ở kinh thành hắn đã chữa bệnh cho mấy tên tướng sĩ biên quan trúng phải vu độc, nghe tướng sĩ kia nói đã gặp phải một tên Man tộc có sừng trên đầu, dùng tấm gương chiếu về phía bọn họ, bọn họ liền hôn mê bất tỉnh.
Tần Mục vốn cho là Đại Vu của Man tộc mang mặt nạ, mà bây giờ nhìn thấy vị Đại Vu trên thuyền gỗ này thì mới biết vậy mà thật sự có Man tộc mọc sừng.
Vị Đại Vu mặt dê kia liếc bọn họ một chút, phát ra âm thanh sắc bén: "Võ Khả Hãn, Vu Tôn đã chờ đợi rất lâu rồi! Mời lên thuyền!"
Bá Sơn Tế Tửu leo lên chiếc thuyền này, cười nói: "Khu hồ nước này là Nhược Thủy, không có sức nổi, lông chim bay ở phía trên cũng phải chìm xuống đáy, phải dựa vào thuyền của Lâu Lan Hoàng Kim cung mới có thể vượt qua. Chúng ta lên thuyền thôi."
Tần Mục và Linh Dục Tú leo lên thuyền gỗ, Thanh Ngưu và Hồ Linh Nhi cũng leo lên thuyền, ánh mắt vị Đại Vu kia rơi trên người Tần Mục và Linh Dục Tú, cười lạnh một tiếng, chống thuyền bơi về bờ đối diện.
Linh Dục Tú cười nói: "Không thể đạp chân lên Nhược Thủy đi qua, vậy đi vòng qua không được sao? Cũng có thể bay qua."
Đại Vu Man tộc kia cười lạnh nói: "Bay qua? Ngươi thử xem không khí nơi này, nhìn ngươi có thể bay nổi không? Không khí nơi này là chết."
"Không khí là chết?" Linh Dục Tú không rõ.
Thanh Ngưu bên cạnh ồm ồm nói: "Không khí nơi này quả thực là chết, không bay lên được."
Nó giỏi về điều khiển giông tố, có thể cảm giác được không khí nơi này căn bản không chuyển động, người thường hô hấp, hít vào, thở ra thì không khí lưu động, nếu không khí không lưu động, hít vào một hơi, không khí dưới lỗ mũi bị hít sạch, hình thành chân không, không khí bên cạnh không kịp bổ sung tới dưới lỗ mũi, dĩ nhiên là sẽ bị nghẹt chết.
Khu vực hồ Nhược Thủy này là như thế, không khí trên mặt hồ bị một luồng sức mạnh không tên cố định, hoàn toàn không chuyển động, chỉ có thuyền gỗ trượt về phía trước, người trên thuyền cũng nương theo sự di động của thuyền mà hô hấp thì mới sẽ không cảm giác được tình huống khác thường. Thế nhưng chỉ cần thuyền dừng lại thì sẽ hít sạch không khí dưới cánh mũi, sau một quãng thời gian tất nhiên sẽ bị nghẹt chết.
Nếu triển khai phương pháp phi hành, muốn bay trên mặt hồ cũng không có khả năng lắm, phương pháp phi hành cần chấn động không khí, hình thành sức nâng hướng lên trên. Thế nhưng ở đây mà chấn động không khí thì chỉ có thể hình thành chân không, căn bản không cách nào bay lên.
Hồ Linh Nhi cũng thử một chút, phát hiện pháp thuật hô mưa gọi gió ở đây căn bản là vô dụng.
Đại Vu Man tộc kia cười hắc hắc nói: "Cũng không phải là không thể đi vòng qua. Tuy nhiên hồ Nhược Thủy quá rộng, đi vòng qua phải mất hai ngày, hơn nữa tiến vào trong núi tuyết, khà khà, người có thể đi ra không nhiều."
Linh Dục Tú líu lưỡi không thôi.
Tần Mục lặng lẽ mở Thần Tiêu Thiên Nhãn, Thanh Tiêu Thiên Nhãn ra, đánh giá không trung, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một màn sương mù khó mà nhận ra hình dạng như tấm vải mỏng bao phủ toàn bộ không trung mặt hồ, không khỏi khẽ nhúc nhích trong lòng: "Khiến không khí không cách nào chuyển động là tấm lụa mỏng này sao?"
Tấm lụa mỏng này không cách nào bị chạm đến, nhưng lại thực sự tồn tại, nghĩ đến đó là cấm chế mà Bá Sơn Tế Tửu nói tới.
Trong lúc lơ đãng hắn nhìn xuống nước, trong lòng hơi chấn động, chỉ thấy dưới đáy hồ nước này đều là từng bộ từng bộ xương trắng, chìm ở đáy nước. Linh Dục Tú cũng nhìn xuống dưới, hô khẽ một tiếng.
Bá Sơn Tế Tửu nói: "Những thứ kia đều là nô lệ Vu giáo dùng để luyện pháp."
Tần Mục sởn cả tóc gáy.
Tốc độ chèo thuyền của Đại Vu mặt dê rất nhanh, hắn có bí pháp độc đáo, có thể ở trên mặt hồ đi tới như gió, Nhược Thủy cũng không thể làm cho chiếc thuyền này chìm vào trong nước.
Cũng không lâu lắm, thuyền gỗ ngừng dưới chân núi tuyết, Đại Vu mặt dê kia cười hắc hắc nói: "Võ Khả Hãn, xin mời!"
Bá Sơn Tế Tửu khẽ mỉm cười, tiến về ngọn núi tỏa ánh vàng rực rỡ kia.
Ù ù
Trên núi truyền đến tiếng kèn lệnh dài và trầm thấp, âm thanh hùng hồn, chấn động đến mức màng tai và lồng ngực người ta cùng cộng hưởng theo. Xa xa, từng ngọn từng ngọn núi tuyết đột nhiên xảy ra tuyết lở, nổ ầm ầm ầm, càng tăng thêm mấy phần khí thế nghiêm nghị.
Bá Sơn Tế Tửu cười ha ha, át cả tiếng kèn lệnh kia và tiếng nổ vang do tuyết lở phát ra. Đám người Tần Mục còn chưa cảm giác được tình huống khác thường, thế nhưng người trên núi lại bị tiếng cười của ông chấn động đến mức khí huyết sôi trào, khí huyết xông lên não khiến cái đầu phình to, tựa hồ như muốn nổ tung vậy, không ép xuống được.
Lúc này, trên núi truyền đến một âm thanh trầm nặng: "Tu vi của Võ Khả Hãn tinh thuần, càng hơn năm đó, sao vừa lên liền đã thị uy? Võ Khả Hãn, mời lên núi một lát!"
Âm thành này ở trong tiếng cười của Bá Sơn Tế Tửu cũng có thể nghe rõ ràng, âm thanh già nua nhưng cũng ngập tràn sức mạnh, hiển nhiên là một cao thủ tuyệt thế.
"Vu Tôn lên tiếng, ta đương nhiên không thể chối từ. Chỉ là lần này Bá mỗ đến ngăn cửa, không phải đến ôn chuyện."
Bá Sơn Tế Tửu xa xa nói chuyện với âm thanh già nua kia, thản nhiên nói: "Ta đây liền lên núi!"
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái cầu thang bằng vàng trải dài lên núi, tuy nhiên không được bao xa liền có một cái cổng thật to bằng vàng chắn ngang, không có cánh cửa.
Toàn bộ cái cổng này được tạo thành từ vàng, cao hơn mười trượng, rộng hơn hai mươi trượng, khảm nạm bảo ngọc, bảo châu, quả thực là xa hoa.
Năm đó đồ tể chính là mang theo Bá Sơn Tế Tửu đi tới nơi này, tại dưới sơn môn chặn lại ba tháng, chiến bại tuấn kiệt trẻ tuổi bên trong Lâu Lan Hoàng Kim cung, đánh qua một lần các lộ cao thủ bốn phương tám hướng trên thảo nguyên nghe tin tìm tới.
Cũng chính vì thế mà Bá Sơn Tế Tửu mới được tôn làm Võ Hoàng Đế trên thảo nguyên.
Mà năm đó đồ tể cũng đã trải qua trăm trận chiến to to nhỏ nhỏ, đánh thế hệ trước của Lâu Lan Hoàng Kim cung một trận, thu được thiên danh hiệu mỹ miều Thiên Hoàng Đế Khả Hãn.
Bá Sơn Tế Tửu mang theo bọn họ đi tới trước sơn môn, chỉ thấy có rất nhiều Đại Vu đã chờ ở đó, còn có vài cường giả trên thảo nguyên không phải là đệ tử Hoàng Kim cung cũng đứng ở nơi đó, hẳn là tồn tại nổi tiếng lừng lẫy trên thảo nguyên nghe tin tìm tới.
"Ngưu Ngưu!" Bá Sơn Tế Tửu quát lên một tiếng.
Thanh Ngưu gầm nhẹ một tiếng, thân thể đột nhiên đùng đùng bành trướng, bắp thịt nhô lên, thân thể càng kéo càng cao, biến thành quái nhân đầu bò, thân thể đầy bắp thịt, nhanh chân đi cái cổng bằng vàng kia, bả vai ủi ủi lên trên, nhổ bật gốc cái cổng vô cùng nặng nề kia!
Đại Vụ Man tộc và cường giả bên cạnh đều ngẩn ngơ.
Bá Sơn Tế Tửu lạnh nhạt nói: "Đưa cổng lên núi!"
Tần Mục hơi chấn động trong lòng, biết dụng ý của Bá Sơn Tế Tửu, chắn cổng dưới sơn môn thì khó có thể tiến vào khu vực trung tâm của Lâu Lan Hoàng Kim cung, mà vác cổng lên núi, chắn cổng trước chính điện của Hoàng Kim cung, khi đó mới thật dễ dàng trộm nửa người dưới của đồ tể.
Tuy nhiên nếu làm như vậy cũng là hoàn toàn đắc tội Lâu Lan Hoàng Kim cung rồi, chỉ sợ chuyến này không chết không thôi!
Nếu tiến sâu vào Lâu Lan Hoàng Kim cung, những cường giả kia chặn đường xuống núi lại, liền có thể chặn đứng bọn họ, như vậy thì bất lợi hơn.
Bá Sơn Tế Tửu hừ lạnh một tiếng, đi về phía trước, truyền âm vào tai Tần Mục, nói: "Sau khi lên núi, liền không phải là hai người các ngươi chắn sơn môn, chỉ sợ là muốn xuống tay với ta. Chuyện lần này ngoài suy nghĩ của ta... "
Tần Mục an ủi: "Người què dạy ta trộm đồ kia thật sự vô cùng lợi hại."
"Vì sao hắn què?" Bá Sơn Tế Tửu hỏi.
Tần Mục chần chờ một chút, thành thật nói: "Hình như là lúc trộm đồ bị tóm được, bị chém què một chân."
Bá Sơn Tế Tửu cười gằn: "Ta nghe ngươi nói hắn què, liền biết là đi ăn trộm bị người bắt được đánh què rồi. Ngươi từng trộm đồ chưa?"
Tần Mục lại chần chờ một chút, lắc đầu nói: "Còn chưa thử qua."
Bá Sơn Tế Tửu hoàn toàn tắt hết ý nghĩ, sắc mặt âm tình bất định, đột nhiên kín đáo đưa cho Tần Mục một tấm bản đồ, nói: "Đây là bản đồ Hoàng Kim cung, ngươi giữ trước đi... Chỉ mong ngươi không cần dùng đến. Bây giờ chỉ còn cách đi một bước tính một bước, đến Hoàng Kim cung, tùy cơ ứng biến, nói không chừng ta có thể tìm được cơ hội đánh cắp nửa người dưới của sư phụ!"
Cầu thang của Lâu Lan Hoàng Kim cung rất dài, kéo thẳng lên đỉnh núi, Tần Mục, Linh Dục Tú theo Bá Sơn Tế Tửu đi lên, nhìn xung quanh, chỉ thấy hai bên đường lớn có rất nhiều tượng Thần vàng rực rỡ đứng thẳng, mỗi một tượng Thần đều cực kỳ quái dị, giống người mà không phải người, tựa ma mà không phải ma, tựa Thần cũng không phải Thần, đồng thời có đặc thù của người và Thần Ma, dáng dấp vô cùng kỳ quặc.
Đi trên con đường như vậy khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, mặc dù là Hồ Linh Nhi thích cãi nhau với Thanh Ngưu giờ phút này cũng yên tĩnh đến lạ kỳ, chỉ có tiếng bước chân vô cùng nặng nề của Thanh Ngưu truyền đến.
Tần Mục quay đầu nhìn lại, cặp mắt của cường giả trên thảo nguyên và Đại Vu Man tộc phun lửa, không nói một lời đi theo bọn họ.
Phía trước, dần dần có rất nhiều cung điện vàng chói lọi, dưới chân những cung điện này có vài người hình thù kỳ quái đang đứng, có người mọc sừng trên đầu, có người trên lưng mọc cánh, có người mọc đầu thú, có người lại mọc đuôi rắn.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không phải là yêu tộc, trên người yêu tộc có yêu khí, chẳng hạn như Hồ Linh Nhi liền có yêu khí, tuy rằng yêu khí trên mình Thanh Ngưu rất nhạt, nhưng dù sao cũng có.
Mà trên thân thể những quái nhân này không có yêu khí.
Hồ Linh Nhi và Thanh Ngưu là chuyển biến về hướng con người, mà những cường giả của Lâu Lan Hoàng Kim cung này phảng phất lại chuyển biến về hướng không phải con người
Đây là quan điểm tu luyện khác nhau giữa vùng biên ngoại và Duyên Khang, chuyển biến theo hướng không phải người, tới gần Thần Ma, đó là Đại Vu.
Tuy nhiên, vẫn còn có một số có hình dạng người bình thường, những người này hẳn là có thể tự do khống chế thân thể, muốn biến liền biến muốn thu liền thu, thần thông thành thạo.
Trước điện này còn có rất nhiều lồng sắt, bên trong chứa đầy những người quần áo lam lũ, hẳn là "vật liệu" luyện công của vu sĩ Lâu Lan Hoàng Kim cung.
Sắc mặt Linh Dục Tú hơi thay đổi, trong lòng tức giận: "Là con dân Duyên Khang quốc ta!"
Tần Mục thẫn thờ nói: "Duyên Khang quốc cũng bắt con dân của Đại Khư ta, xem là nô lệ."
Thân thể Linh Dục Tú hơi chấn động, im lặng không lên tiếng.
"Công tử, bọn họ không chỉ dùng người để luyện công, còn có yêu tộc cũng bị bắt tới."
Hồ Linh Nhi chép miệng, Tần Mục nhìn lại, quả nhiên trong mấy lồng tre có giam giữ một số yêu quái.
Bá Sơn Tế Tửu nói: "Vu giáo có công pháp kỳ lạ dùng hồn phách tu luyện để thay đổi cấu tạo thân thể, chẳng hạn như hấp thu hồn phách của chim, có thể sinh trưởng ra cánh, hoặc là mọc ra đầu chim, hấp thu hồn phách của dê, thân thể cũng sẽ chuyển biến về hướng con dê. Luyện thành thần thông, đó là Đại Vu, không luyện thành thần thông, liền gọi là Vu sĩ, mà đến cảnh giới Thiên Nhân thì liền gọi là Vu Vương. Vu giáo là Thánh địa bên trong Lâu Lan Hoàng Kim cung, công pháp của bọn họ gọi là Vu Tôn Lâu La kinh, khá phi phàm."