Mục lục
Mục Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến trước cửa thành, đối mặt bóng tối vô biên vô hạn, Tần Mục không khỏi lo sợ trong lòng, bóng tối ai chạm vào người đó chết đang ở trước mắt, giống như có sinh mệnh đang nhẹ nhàng lay động, bị ánh sáng tỏa ra từ long trụ và miếu thờ trong thành đẩy ra bên ngoài.


Hiện tại, hắn liền muốn bước vào trong bóng tối này.


Mà phía sau hắn, đám người Tư bà bà, Mã gia, người què còn căng thẳng hơn hắn. Cửa thành cọt kẹt mở ra, khiến trái tim của bọn họ như thắt lại.


Trong cơ thể trưởng thôn truyền đến bảy tiếng chấn động, phảng phất có bảy toà bảo khố ầm ầm mở rộng trong cơ thể ông, làm cho hơi thở của ông cũng đột nhiên trở nên cực kỳ điên cuồng, cực kỳ vĩ đại, cực kỳ thần thánh, bay về bóng tối: "Mục nhi, chúng ta đi."


Tần Mục vội vàng đuổi theo, dùng Thần Nhãn Cửu Trọng thiên nhìn về phía trưởng thôn, tâm thần không khỏi chấn động mạnh, hắn nhìn thấy không phải là trưởng thôn mất hết tay chân, mà là một vị Thần vĩ đại!


Giờ phút này, trong mắt hắn, trưởng thôn chính là một vị Thần linh tay chân khỏe mạnh, phảng phất như vị Thần linh hắn nhìn thấy trong miếu, khác biệt duy nhất chỉ là trưởng thôn là Thần linh còn sống, mà Thần linh trong miếu lại được điêu khắc nên!


"Ta liền biết lão già này vẫn là lão."


Người mù chống trúc trượng cảm khái nói: "Lão già này vẫn mạnh mẽ hơn chúng ta một đoạn!"


Người câm tràn đầy đồng cảm, gật đầu liên tục: "A a, a a a!"


"Người câm nói đúng."


Người điếc rất tán thành: "Chỉ là không biết lão có thể kiên trì bao lâu, nếu không kiên trì được, hai ông cháu liền muốn xong đời."


Tư bà bà liền phun hai cái: "Phi phi! Miệng xui xẻo, đại cát đại lợi!"


Trong bóng tối, ngọc bội trong ngực Tần Mục sáng lên, thiếu niên cẩn thận từng li từng tí một bay theo trưởng thôn đang bay trong bóng tối phía trước, quay đầu nhìn lại, Tương Long thành trong bóng tối như là tòa thành của hàng trăm vị Thần, trên tường thành có Cự Long quay quanh, trong thành có những vị Thần to lớn sừng sững, bảo vệ vùng đất kia, để bóng tối không cách nào tiếp cận.


"Trưởng thôn."


Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói: "Linh Thai của con lại yên lặng."


Thân hình trưởng thôn lảo đảo, ngọn lửa bốc cháy quanh thân hầu như tắt lịm, vội vã ổn định tâm thần, nói: "Mục nhi, con chưa nói cho mấy lão già khác chứ?"


Trong nháy mắt khi tâm thần ông dao động thì trong bóng tối truyền đến Ma âm kỳ quái, tựa hồ ma đầu trong bóng tối đang xì xào bàn tán, nhân lúc ngọn lửa tàn lụi thì xông tới.


Tần Mục cẩn thận nhìn chung quanh, lắc đầu nói: "Con còn chưa kịp nói cho mấy người bà bà. Trưởng thôn, không phải người đã nói Bá thể Tam đan công, mỗi lần thức tỉnh chính là một đan sao? Con đã thức tỉnh ba lần rồi, ba đan thức tỉnh, hiện tại Linh Thai lại ngủ say, đợi đến khi thức tỉnh lần nữa, chính là thức tỉnh bốn lần rồi, có phải việc tu luyện của con xảy ra vấn đề hay không... "


Trưởng thôn thở phào một hơi, cười nói: "Đây là chuyện tốt, ba trong Bá thể Tam đan công cũng không phải là ba trong một, hai, ba, bốn. Cái gọi là đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, ba trong Bá thể Tam đan công chính là ba trong tam sinh vạn vật, thức tỉnh mấy lần đều có khả năng."


Tần Mục bỗng nhiên tỉnh ngộ, khen: "Kiến thức trưởng thôn thật uyên bác."


Trưởng thôn lau mồ hôi lạnh trên trán lướt xuồng thái dương, thầm khen chính mình: "Ta thật cơ linh. Sau lần giải thích này, mặc kệ Mục nhi lại thức tỉnh mấy lần cũng có thể ung dung giải thích. Tiểu tử dễ gạt, chỉ có mấy lão già trong thôn kia là khó lừa gạt, cũng may bọn hắn không biết việc này... "


Tuy nhiên, Tần Mục cảm thấy sẽ không có lần thức tỉnh thứ năm nữa, bởi vì ánh sáng vàng trong kim hải đều đã bị Linh Thai hấp thu.


Bóng tối âm trầm, theo bọn họ tiến sâu vào bóng tối thì bóng tối xung quanh càng lúc càng dày đặc, điều này không giống như lần trước Tần Mục đã nhìn thấy, lần trước hắn xòe bàn tay ra, bóng tối vậy mà dần dần trở nên nhạt, Ám giới xuất hiện, còn có một cô gái xa xa xòe bàn tay về phía hắn.


Mà hiện tại, màu đen lại càng lúc càng nồng đậm, ngoại trừ chỗ ánh lửa thần thánh của trưởng thôn soi sáng thì những nơi khác đều không thể thấy rõ.


Đột nhiên, màn sáng xung quanh trưởng thôn rung động kịch liệt một thoáng, phảng phất như có quái vật khổng lồ nào đó đang va chạm vào màn ánh sáng. Tần Mục vội vàng nhìn lại, không khỏi tê cả da đầu, hắn nhìn thấy một cái bóng đen to lớn cố gắng xé rách ánh sáng tỏa ra xung quanh trưởng thôn!


Vèo.


Một luồng kiếm quang trong sợi tóc của trưởng thôn phóng ra, bay vào trong bóng tối, thân hình bóng đen to lớn kia vặn vẹo, giống như quỷ mị liên tục lấp lóe, sau đó dần dần nhạt đi, tựa hồ là lùi vào trong bóng tối.


Kiếm quang bay trở về, sắc mặt trưởng thôn nghiêm nghị, trên kiếm quang nhẹ nhàng rơi xuống một giọt máu, treo ở phần cuối kiếm quang, Tần Mục giơ bàn tay lên, chuẩn bị chạm vào giọt máu này, trưởng thôn liền vội vàng lắc đầu, nói: "Không nên đụng."


Keng.


Giọt máu này rơi xuống đất, vậy mà phát ra tiếng vang như sắt đá va chạm, sát theo đó Tần Mục nhìn thấy hoa cỏ cây cối bốn phía hoàn toàn khô héo, cành lá tàn lụi quắt queo!


Tần Mục theo trưởng thôn đi về phía trước, đi được chừng trăm trượng, lúc này mới rời khỏi phạm vi bao phủ của giọt máu đầy ma tính này, khiến hắn không khỏi ngơ ngác.


"Thực lực của con ma quái trong bóng tối lúc nãy cực mạnh, không kém hơn ta bao nhiêu."


Sắc mặt trưởng thôn nghiêm nghị, nhìn chung quanh, chỉ thấy trong bóng tối có bóng đen lúc ẩn lúc hiện đang nằm rạp, di động, biến ảo, tựa hồ có không biết bao nhiêu ma quái ẩn núp ở chung quanh bọn họ, nói: "Giọt máu kia là máu Ma thần, nếu con đụng tới thì chỉ sợ tượng Thần mà người điếc vẽ trên thân thể con liền bị ô nhiễm, không thể dùng được nữa. Mục nhi, con trôi từ thượng du xuống, như vậy chúng ta liền dọc theo Dũng Giang hướng lên trên."


Cũng không lâu lắm, bọn họ đi tới bờ Dũng Giang, nước sông cuồn cuộn, trưởng thôn tung bay trên mặt sông, Tần Mục cũng đạp sông đi theo. Tần Mục nhìn quanh, bóng đen trong bóng tối vẫn đang không ngừng di động, hơn nữa thỉnh thoảng truyền đến tiếng bàn luận xôn xao kỳ lạ, tựa hồ ma quái trong bóng tối đang thương nghị biện pháp ăn thịt bọn họ, làm người ta sởn cả tóc gáy.


Tuy nhiên, có trưởng thôn ở bên cạnh nên hắn cũng an lòng hơn rất nhiều.


Trưởng thôn nói: "Chúng ta đi đầu nguồn Dũng Giang. Một đường này phải chạy nhanh năm ngàn dặm, tốc độ con quá chậm, ta mang con theo."


Tần Mục chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, phảng phất như lông ngỗng bay lên, tiếp theo liền thấy quanh thân trưởng thôn bốc lên ngọn lửa hừng hực, bên trong thần quang, dáng người của ông càng lúc càng vĩ đại, phảng phất như người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, bước chân dọc theo Dũng Giang đi về phía thượng du!


Tần Mục ngơ ngác, tốc độ như thế này quả thực có thể nói là nhanh như chớp, trong hoảng hốt thiên sơn vạn thủy thoáng một cái liền qua!


Tuy nhiên dùng mắt thường nhìn trưởng thôn thì ông vẫn không có tay không có chân, nhưng dùng Thần nhãn Cửu Trọng thiên để xem thì trưởng thôn lại đầy đủ tay chân, xán lạn như thần, hai loại hình thái khác nhau đồng thời tồn tại.


Như vậy, đến cùng là trưởng thôn không có tay chân, hay là tay chân đầy đủ? Hắn có chút mờ mịt.


Một đường đi tới này đã qua không biết bao nhiêu ngọn núi, đi được bao nhiêu dặm đường rồi, mặt sông Dũng Giang dần dần trở nên chật hẹp, hiển nhiên khoảng cách đầu nguồn con sông lớn này càng lúc càng gần.


Trên đường Tần Mục nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mà trong ngày thường căn bản là không có cách nào nhìn thấy, hắn nhìn thấy từng người khổng lồ đỉnh thiên lập địa đứng sừng sững ở ven bờ, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng thần thánh như ngọn đuốc!


Đó là tượng đá trong những thôn trang hai bên bờ Dũng Giang, ban ngày nhìn tượng đá thì chỉ là tượng đá bình thường, mà đến buổi tối, mắt thường phàm thai chỉ có thể nhìn thấy tượng đá phát sáng, thế nhưng dưới thần nhãn xem ra tựa như là hai cái thế giới!


Ngoại trừ những thôn trang này, còn có những di tích cổ xưa ở hai bên bờ Dũng Giang, nơi đó thần quang như ban ngày, thậm chí Tần Mục còn nhìn thấy có người khổng lồ đang hoạt động đi lại bên trong di tích!


"Nơi đó có Thần Ma sống sót sao?" Hắn kinh ngạc trong lòng.


Ngoại trừ người khổng lồ hoạt động bên trong di tích thì hắn còn gặp phải chuyện càng quỷ quái hơn, trong bóng tối, có cự thú chỉ tồn tại trong thần thoại đang săn mồi!


Thần thú kích cỡ tương đương dãy núi đang cùng ma quái trong bóng tối chém giết, đánh đến núi lở đất nứt, quanh thân những thần thú kia thần quang trải rộng, ở trong bóng tối tựa như bó đuốc!


Buổi tối hôm nay, hắn nhìn thấy Đại Khư hoàn toàn khác, là thế giới giống như thần thoại, thế giới giống như sử thi.


Năm đó Tư bà bà nhặt Tần Mục từ trong nước lên, có thể phán đoán ra Tần Mục và cô gái trong nước kia là từ thượng du trôi xuống, hiện giờ bọn họ đã đến gần đầu nguồn Dũng Giang, nếu tìm được đầu nguồn, nhưng vẫn không tìm được Vô Ưu Hương mà nói thì như vậy bọn họ chỉ có thể trở về.


Đại Khư quá to lớn, nguy hiểm quá nhiều, bọn họ không thể trong một đêm tìm khắp Đại Khư.


Nhưng vào lúc này, đột nhiên trưởng thôn dừng bước, Tần Mục cũng liền vội vàng đứng vững thân thể, đang muốn nói chuyện, đột nhiên tóc gáy dựng thẳng, vội vã câm miệng, thậm chí ngay cả hô hấp đều ngừng lại.


Phía trước bọn họ, một nhánh quân đội khổng lồ đang hành quân, chạy sâu vào trong Đại Khư, binh lính trong nhánh quân đội này khôi ngô hùng tráng, tựa như từng vị Thần Ma ánh sáng vạn trượng, thế nhưng sắc mặt tái xanh, răng nanh lòi ra, ánh mắt vô thần, mặc dù khí tức của bọn họ cực kỳ khủng bố, nhưng những tồn tại như Thần Ma này rõ ràng chỉ là từng bộ từng bộ thi thể!


Bọn họ có kẻ thiếu tay, có người gãy chân, có người thì đầu mất một nửa, có kẻ ngực bị phá tan một lỗ to, binh khí trong tay phần nhiều là không trọn vẹn.


Hiện tại, nhánh quân đội tạo thành từ thi thể Thần Ma này chính đang chạy vào bên trong núi rừng, đạp sông mà qua, trong đại quân còn có từng chiếc từng chiếc thanh đồng chiến xa cổ xưa, chiến xa rách rách rưới rưới, chiến kỳ treo lơ lửng cũng rách rách rưới rưới, thủng trăm ngàn lỗ.


Lại có từng chiếc từng chiếc chiến thuyền đồng thau từ đàng xa lái tới, những chiến thuyền đồng thau này cũng là cực kỳ rách nát, trên vách thuyền có một cái lỗ thủng to, cột buồm cũng sụp đổ không ít.


Tần Mục không dám thở dốc, mặc dù là trưởng thôn giờ phút này cũng ngừng thở, lẳng lặng mà nhìn nhánh quân đội kỳ quái này hành quân.


Chờ đến lúc nhánh thi quân* này đi qua Dũng Giang, lúc này Tần Mục mới thở hồng hộc, trưởng thôn cũng thở hắt ra một hơi, ánh mắt lấp lóe, nói: "Chúng ta cùng đi lên xem một chút." Dứt lời, thân hình bay về phía nhánh thi quân kia.
*thi quân: đội quân xác chết.


Bỗng nhiên, phía trước tiếng hô "Giết" rung trời, từng luồng từng luồng gợn sóng khủng bố truyền đến, trưởng thôn mang theo Tần Mục leo lên một ngọn núi cao, hai người nhìn về phía trước đều lấy làm kinh hãi.


Chỉ thấy phía trước từng bộ từng bộ thi thể Thần Ma không trọn vẹn đang đại chiến, đối chiến với bọn họ vậy mà cũng là từng bộ từng bộ thi thể, các loại binh khí Thần Ma bắn ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, chiếu sáng hẻm núi, soi sáng nơi này như ban ngày!


"Nơi này là chiến trường Thần Ma cổ xưa!"


Trưởng thôn hơi thay đổi sắc mặt, vội vã mang theo Tần Mục lui về phía sau, trầm giọng nói: "Ta đã từng đi qua chiến trường Thần Ma cổ xưa này lúc ban ngày một lần, cực kỳ nguy hiểm, suýt nữa không thể sống sót ra ngoài. Chiến trường này, lúc ban ngày có thể không thấy được bất kỳ một bộ thi thể Thần Ma nào, thi thể chỉ sống lại lúc bóng tối vọt tới, tiếp theo sau đó thì hành quân, tiến vào chiến trường khai chiến..."


Tần Mục ngơ ngác, những Thần Ma này chết rồi còn muốn đánh nhau, đến cùng là thù gì oán gì?


"Mục nhi, cẩn thận một chút, nơi này đã tiến sâu vào Đại Khư, tuyệt đối không nên đi lung tung." Trưởng thôn vô cùng trịnh trọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK