Mục lục
Mục Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mục liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu cười nói:


- Lạc Thần Đao, bây giờ thương thế của ngươi rất nặng, nếu không trị liệu, ngươi rất nhanh lại vì thương thế bạo phát mà phải bỏ mình.


Toàn thân của Lạc Vô Song đều là máu, khắp nơi đều là vết thương, máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ thác nước chảy ngược dưới chân.


Hắn bảo vệ đệ tử của Thiên Tôn, Bá Chủ trên thuyền cùng tâm ma chém giết, lại vừa cứng rắn chống đỡ dư âm bàn tay của tâm ma Thiên đế mang đến, cho nên người mới bị thương nặng.


Tần Mục tinh thông y thuật, luyện ra đôi mắt sáng, vừa nhìn lại biết được thương thế hắn đã cách bạo phát chết đi không xa.


- Ngươi đã đợi ta bốn vạn năm, còn không thiếu một khắc này đi?


Tần Mục đi ra phía trước, kiểm tra thương thế của hắn, nói:


- Đối với ta, muốn trị hết vết thương của ngươi cũng không khó. Ngươi đừng cứng rắn chống đỡ nữa.


Lạc Vô Song rên lên một tiếng, vết thương trên toàn thân nổ tung, máu chảy như rót.


Tần Mục đỡ hắn lên đến đỉnh núi, tạm thời phong tỏa vết thương của hắn, khiến cho hắn không chảy máu nữa, sau đó lại lấy ra một ít linh dược chế luyện linh đan, nói:


- Ta có thể trị bệnh cho thân thể ngươi, cũng có thể sử dụng linh đan diệu dược trị liệu tổn thương nguyên thần của ngươi, tổn thương thần tàng, Thiên Cung cũng có thể trị. Tuy nhiên, bên trong cơ thể ngươi còn có vết thương do ngươi va chạm cùng bàn tay tâm ma Thiên đế lưu lại, cái này cần bản thân ngươi tới luyện hóa.


Hắn áy náy nói:


- Loại thương thế này ta không trị được. Tuy nhiên ta tinh thông thuật tạo hóa, năm đó ta chặt đứt ngươi một cánh tay, ngược lại có thể trả lại cho ngươi một cánh tay.


Lạc Vô Song lắc đầu nói:


- Ta được đặt tên là vô song, phụ mẫu hy vọng ta có thể vô song trong thiên hạ, nhưng sau khi bị ngươi chặt đứt một cánh tay, ta mới ý thức tới hóa ra vô song cũng có thể là ý tứ này. Tất cả sở ngộ, sở học của cả đời ta đều ở trên cánh tay này, ngươi giúp ta lấy về, ta vẫn phải chém đứt nó.


Nguyên khí của Tần Mục hóa thành lò luyện đan, chạy xoay quanh lò luyện đan, các loại thủ pháp luyện đan không ngừng được dùng ra, nghe vậy xoay đầu lại nhìn hắn mỉm cười, tiếp tục chế luyện linh đan, nói:


- Ta cũng nghĩ như vậy. Ngươi không sợ khi ta chữa thương cho ngươi lại đút cho ngươi mấy viên đan độc sao?


Lạc Vô Song im lặng.


Tần Mục luyện xong đan dược lại để cho hắn ăn vào trước.


- Có độc hay không?


Lạc Vô Song nhìn chằm chằm vào những linh đan này.


Tần Mục lại lấy ra một ít ngân châm, cười nói:


- Ngươi đoán đi.


Lạc Vô Song ngửa đầu nuốt những linh đan vào, Tần Mục lại cẩn thận cắm ngân châm ở trên huyệt vị của hắn, sử dụng ngân châm dẫn dược lực, khiến dược lực có thể truyền lại đến trong thần tàng.


Lạc Vô Song lập tức cảm giác dược lực đến thần tàng, thương thế của thần tàng đang từ từ phục hồi như cũ, vết nứt của thần tàng cũng càng lúc càng nhỏ.


- Thương thế ở Thiên Cung dường như khó trị liệu, ta không hiểu rõ nhiều về Thiên Cung, hơn nữa bình thường ngân châm cũng khó có thể đâm thủng Thiên Cung, sẽ bị đập vụn ở Nam Thiên Môn, không có cách nào dẫn dược lực qua được. Cũng may ta có một món bảo vật, có thể đâm thủng Nam Thiên Môn.


Tần Mục lấy ra Nguyên Mộc Tâm, tâm niệm thoáng động, Nguyên Mộc Tâm trở nên tinh tế giống như kim châm.


Hắn đâm kim gỗ vào mi tâm của Lạc Vô Song, Nguyên Mộc Tâm đi qua Nam Thiên Môn, đi tới Lạc Vô Song Thiên Cung.


- Dài!


Tần Mục khẽ quát một tiếng, Nguyên Mộc Tâm lập tức dài ra, xuyên thẳng qua Thiên Cung Ngọc Kinh Thành của Lạc Vô Song, một đầu khác của Nguyên Mộc Tâm đã đến trong Lăng Tiêu bảo điện, trước nguyên thần của Lạc Vô Song.


Tần Mục cẩn thận quan sát thần thái của Lạc Vô Song, nói:


- Ngươi cũng biết món bảo vật này có thể tùy ý biến hóa theo ý ta, hơn nữa sắc bén không gì sánh được. Cho dù ngươi là cao thủ cảnh giới Lăng Tiêu, lúc này sinh tử đã ở trong sự khống chế của ta. Chỉ cần ta thoáng động tâm niệm, món bảo vật này lại sẽ lớn lên, khiến Thiên Cung của ngươi phát nổ, ám sát nguyên thần của ngươi, nổ đầu của ngươi.


Lạc Vô Song lộ ra vẻ mặt thản nhiên, nói:


- Ta tin ngươi. Nếu như ngươi không chữa thương cho ta, ta cũng sống không được bao lâu.


Tần Mục cười ha ha, bảo hắn ăn vào linh đan:


- Ngươi tin ta như thế, cũng làm cho ta xấu hổ. Thực không dám giấu giếm, ngay cả bản thân ta cũng tin không nổi mình. Thương thế của ngươi vẫn phải chờ một thời gian mới có khả năng khỏi hẳn, chờ sau khi ngươi đã khỏe, ngươi lại tới khiêu chiến với ta.


Lạc Vô Song đứng dậy, hỏi:


- Ngươi định đi đâu? Ta muốn đi theo ngươi. Chưa trừ diệt được tâm ma trong đạo tâm của ta, ta quay về Thiên Đình, vẫn sẽ chết trong tay của tâm ma. Ngươi yên tâm, sau khi thương thế ta khỏi hẳn động thủ cùng ngươi, tất nhiên sẽ lấy cảnh giới tương đồng quyết đấu cùng ngươi. Nếu như ta sử dụng tu vi ép ngươi, tâm ma của ta cũng khó có thể diệt trừ.


Tần Mục đang muốn nói, đột nhiên một đạo thần quang phá không, lao thẳng đến đây.


Tốc độ của thần quang này càng lúc càng nhanh, từ phía xa lại có nguyên khí dồi dào phát ra, hóa thành một cái bàn tay bao phủ lấy đỉnh núi!


- Một vị chân thần!


Trong lòng Lạc Vô Song thầm giật mình, đang muốn ra tay ngăn cản, đột nhiên nguyên khí có chút hỗn loạn.


Nguyên khí của Tần Mục bạo phát, thác nước dưới chân bay lên, hóa thành một cái vòng tròn khống chế đỉnh núi. Lạc Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dòng nước theo phía ngoài khung tròn chảy xuống, trong lúc lưu chuyển hiện ra các loại văn tự ký hiệu kỳ lạ.


Đó là phù văn Thiên Đạo.


Một thức thần thông Thiên Đạo này là Thiên Khung, là thứ sáu Thiên Đạo của Huyền Đô.


Bàn tay kia va chạm cùng Thiên Đạo thứ sáu, hai bên nổ tung ra, Tần Mục nhướng mày, người tới có tu vi vô cùng thâm hậu.


- Mục Thiên Tôn năm đó nổi danh khắp thiên hạ, chấn động Long Hán, Thượng Hoàng và Tần phách thể của Duyên Khang cũng chỉ thường thôi!


Đạo thần quang kia gào thét tới, lại là một người nam tử khoác lông chim màu xanh, hai cánh khoanh ở trước ngực, bỗng nhiên hai cánh vỗ nhẹ, vô số lông chim màu xanh bay ra, chém về phía Tần Mục, lập tức xung quanh đỉnh núi có vô số lông chim tung bay, hoàn toàn che khuất đỉnh ngọn núi lớn này, kín không kẽ hở.


Những lông kiếm giống như dòng nước lũ, xoay quanh trên đỉnh núi.


- Lạc Vô Song, đây là ân oán giữa Hạo Thiên Cung cùng Mục Thiên Tôn, chuyện không liên quan tới ngươi, ngươi không nên nhúng tay vào.


Nam tử lông xanh kêu lớn.


Tần Mục giơ tay lên, thác nước khô camk, lại một lần nữa hóa thành bầu trời bảo vệ đỉnh núi, chỉ thấy vô số lông chim xanh màu đập vào trên bầu trời, lưu quang đủ màu bạo phát ra.


- Thần thông Thiên Đạo? Trong Thiên Đình vẫn không có vị đệ tử của Thiên Tôn nào tu luyện qua? Mục Thiên Tôn cũng không phải chỉ có danh hão!


Nam tử lông chim xanh này cách bầu trời quỳ gối bái lạy, trầm giọng nói:


- Môn hạ của Hạo Thiên Tôn An Khinh Vũ, bái kiến Mục Thiên Tôn!


- Môn hạ của Hạo Thiên Tôn?


Tần Mục cố gắng duy trì bầu trời không vỡ, mặt đỏ lên, miễn cưỡng nói:


- Ngươi nếu muốn giết ta, vì sao còn cung kính như thế?


An Khinh Vũ không có đứng dậy, lấy lông chim ngăn cách không gian, để tránh Tần Mục chạy trốn, cung kính dập đầu về phía hắn, ba quỳ chín dập đầu, sau đó trầm giọng nói:


- Ta nghe nói thời điểm ban đầu của Long Hán, Mục Thiên Tôn thay mặt Ngự Thiên Tôn truyền thụ cho chúng sinh phương pháp thành thần, cướp đoạt công đức của gia sư. Nhưng bất kể như thế nào, Mục Thiên Tôn đều có công lớn đức trong người. Ta tuân tặng gia sư tới giết Thiên Tôn, Thiên Tôn sắp chết ở trong tay ta, nhưng Thiên Tôn dù sao cũng là người truyền thụ cho chúng sinh phương pháp thành thần, cho nên ta quỳ lạy trước, lại kết thúc tính mạng của Thiên Tôn!


Tần Mục duy trì bầu trời không tan, thở hổn hển nói:


- Đệ tử môn hạ của Hạo Thiên Tôn ngược lại rất hiểu lễ phép. Ta là người không có hồn, mạng không lâu vậyngươi không dự định tự phong cảnh giới cùng ta quyết đấu công bằng sao?


Hắn ho khan kịch liệt vài tiếng, hơi thở mong manh, một cảm giác bi thương như anh hùng tuổi xế chiều cùng đường bí lối dâng lên, cười thảm nói:


- Tu vi cảnh giới của ta đã rơi xuống đến cảnh giới Linh Thai. Ngươi là chân thần, ta lại là cảnh giới Linh Thai, ta hy vọng có thể bị chết lừng lẫy một ít, ít nhất cũng phải đánh một trận công bằng, lúc này mới có thể ra đi bình thản.


An Khinh Vũ đứng dậy, phía sau hắn vang lên những tiếng leng keng, bốn tòa Thiên Cung lơ lửng ở trong quầng sáng sau đầu hắn, ánh mắt sáng như tuyết, cười nói:


- Chí Tôn phân phó, tu vi hồn của Mục Thiên Tôn vô cùng phong phú, dung hợp ba bốn loại công pháp Đế Tọa, chỉ có pháp lực chân thần mới có khả năng ép qua Thiên Tôn một bậc.


Hắn chính là chân thần, nguyên thần là một thần nhân đầu chim thân người, đã vượt qua Nam Thiên Môn, cách Dao Đài không xa, pháp lực hùng hồn vô cùng, tu vi bạo phát ra, lập tức vô số lông chim màu xanh xuyên qua bầu trời, xông đến trước người của Tần Mục!


Giọng nói của An Khinh Vũ tiếp tục truyền đến:


- Chí Tôn còn phân phó, Thiên Tôn có thần thức cường đại, hơn nữa tu luyện Vô Lượng Kiếp Kinh của lão phật, bởi vậy Chí Tôn chế luyện cho các đệ tử chúng ta mỗi người một món bảo vật, khiến cho chúng ta không bị huyễn cảnh của Thiên Tôn ảnh hưởng.


Trước ngực hắn một khối ngọc bội sáng lên, hào quang lưu chuyển.


Sắc mặt của Tần Mục thoáng biến đổi, khối ngọc bội này là do Hạo Thiên Tôn tự tay chế luyện, vừa vặn có thể kìm chế được thế giới mộng ảo của hắn.


Hắn vừa rồi cố gắng kéo An Khinh Vũ kéo vào trong thế giới mộng ảo, không nghĩ tới khối ngọc bội này ngăn cản thần thức của hắn!


Một đòn này của An Khinh Vũ còn có uy lực cường đại gấp mấy lần vừa rồi, lông kim kiếm màu xanh che khuất bầu trời, bao phủ bốn phương tám hướng, khiến cho hắn không có cách nào tránh né.


Nhưng vào lúc này, nguyên khí của Tần Mục từ phía sau bay lên, hóa thành một cây quạt, bị hắn giơ tay nắm lấy, hắn dùng sức vung lên, gió lớn nổi lên, vô số kiếm lông quét sạch sẽ!


Thiên Đạo thứ tám, Thiên Phong.


An Khinh Vũ há mồm phun ra một viên linh châu, Thiên Phong gào thét, nhưng không có cách nào làm gì được hắn, uy lực của Thiên Phong lập tức bị phá không còn một mảnh.


Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ:


- Thiên Công của Huyền Đô quả thật nguy hiểm.


Hắn vừa thi triển ra hai chiêu thần thông Thiên Đạo, đều bị An Khinh Vũ dễ dàng đánh bại, phải biết rằng thần thông Thiên Đạo của hắn không chỉ có bao gồm thuật số kinh điển tính toán ra phù văn Thiên Đạo, còn bao gồm Thái Vi Toán Kinh tính toán ra phù văn.


Nhưng rõ ràng vì diệt trừ Thiên Công Thiên Đình đặc biệt nhằm vào các loại thần thông của Thiên Đạo!


- Thiên Đình hẳn không có hoàn toàn phá vỡ bốn mươi chín Thiên Đạo, bằng không hiện tại Thiên Công đã chết, tuy nhiên ngày này chắc hẳn cũng không xa.


Trong lòng hắn thầm nghĩ.


An Khinh Vũ một mình nhảy đến đỉnh núi, phía sau có ánh sáng màu xanh phóng lên cao vạn trượng, lại là vô số kiếm lông bay trở về, nối thành một cánh chim màu xanh, cười nói:


- Mục Thiên Tôn, ta đã nói qua, thần thông Thiên Đạo ở Thiên Đình cũng không hiếm thấy!


Hai cánh của hắn một trước một sau đâm về phía trước, tu luyện bốn loại công pháp Đế Tọa khiến tu vi của hắn vô cùng cao thâm, bất ngờ cường đại, hai cánh cắt qua không gian, phân ra thành trăm nghìn phần.


Cùng lúc đó, nguyên thần của hắn đứng ở chính giữa Thiên Cung, hai tay áo tung bay, ôm một mặt trời chói chang, một đạo tinh quang từ trong mặt trời chói chang bắn thẳng vào Tần Mục!


Trong ba tòa Thiên Cung khác, mỗi cái có ảo ảnh nguyên thần của hắn hiện lên, từng người điều động lực lượng của ba tòa Thiên Cung, thi triển thần thông, hình thành ba người khổng lồ, hoặc thiên nữ có tư sắc mỹ lệ, hoặc Cổ Thần có tướng mạo cổ xưa, hoặc là Ma Vương hung thần ác sát, đồng thời công kích về phía Tần Mục!


Đây vẫn là lần đầu Tần Mục gặp phải cường giả đồng thời tu luyện nhiều loại công pháp Đế Tọa, đồng thời tu luyện tới Thần cảnh, chỉ dựa vào thần thông Thiên Đạo đã rất khó chống lại, hắn quyết định thật nhanh, cầm kiếm hoàn, kiếm hoàn nổ tung, kiếm quang bay lượn khắp bầu trời.


Tiếng va chạm đinh đinh đinh không ngừng vang lên bên tai, chỉ trong nháy mắt, hai bóng người biến mất khỏi đỉnh núi, bọn họ bị lực lượng của đối phương chấn động tới mức bay ngược đi!


Trong giây lát, hai người này bị đẩy lui lại mấy chục dặm, ngọn núi lớn này răng rắc một tiếng, đỉnh núi xuất hiện một vết nứt.


Lạc Vô Song đứng ở trên đỉnh núi, trong mi tâm cắm Nguyên Mộc Tâm, trên thân cũng là ngân châm, không dám có hành động khác thường.


Ngân châm thì còn dễ nói, tối đa lúc hắn vận chuyển pháp lực cắt đứt ngân châm, châm đứt ở lại trong thần tàng mà thôi, nhưng mi tâm cắm Nguyên Mộc Tâm lại sẽ không bị cắt đứt được.


Khi hắn vận chuyển pháp lực, Thiên Cung cùng đầu của hắn chỉ sợ sẽ bị khuấy thành hồ!


- Tần phách thể chỉ sợ không phải là đối thủ của người này, cảnh giới chênh lệch quá nhiều...


Hắn vừa mới nghĩ tới đây, mười mấy dặm phía xa có hai thần thông giả đi tới đỉnh núi, bọn họ trong nháy mắt bay ngược ra, từng người lại phát ra hàng trăm thần thông!


An Khinh Vũ có càng nhiều chiêu pháp thần thông hơn, nguyên thần trong bốn Thiên Cung lớn thi triển các loại công pháp Đế Tọa, các loại thần thông đều hạ bút thành văn, mỗi một chiêu mỗi một thức uy lực đều vô cùng cường đại, trăm nghìn loại thần thông trùng kích qua, uy lực có thể nói khủng khiếp.


Tần Mục lại là kiếm pháp đơn thuần, từng thanh phi kiếm từ ngoài mười mấy dặm gào thét bay tới, mỗi một cây kiếm thi triển ra kiếm pháp đều không giống nhau, thậm chí kiếm của hắn có thể thi triển ra kiếm pháp phức tạp nhất, một thanh phi kiếm nhẹ nhàng rung lên, chính là kiếm quang rực rỡ nhất bắn ra, diễn biến thành non sông mênh mông!


Mà có chút phi kiếm còn lấy vận luật chớp động không thể tưởng tượng nổi, lúc ẩn lúc hiện, có kiếm có tốc độ rất nhanh, có kiếm lại có tốc độ tương đối chậm, các loại kiếm chiêu không ngừng diễn biến, kiếm chiêu khác nhau lại hình thành kiếm chiêu càng tinh xảo tinh diệu hơn.


Phi kiếm của Tần Mục tuy nhiều, nhưng tất cả kiếm đều là từng chiêu thần thông, tất cả kiếm pháp thần thông lại hợp thành một chỉnh thể, là một chiêu thần thông lớn tráng lệ.


Lạc Vô Song si mê nhìn rừng kiếm bay qua đỉnh đầu hắn, kiếm pháp của Tần Mục cho hắn thấy vẻ đẹp gần như là cực hạn của kiếm đạo lớn.


Hắn lấy đao nhập đạo, là đệ nhất thần đao của Thiên Đình, cũng lấy Tần Mục làm kẻ địch suốt đời phải đánh bại.


Hắn đã từng vô số lần nhớ lại một kiếm khi Tần Mục chặt đứt cánh tay hắn, cũng cùng Thượng Hoàng Kiếm Thần Bạch Cừ Nhi nhiều lần tranh phong, cố gắng từ trong kiếm pháp của Bạch Cừ Nhi tìm kiếm cái bóng của Tần Mục.


Người thưởng thức kiếm pháp của Tần Mục nhất, ngoại trừ Hạo Thiên Tôn chính là hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK