Tần Mục tiến lên, cúi chào người điếc, làm lễ đệ tử.
Người điếc hơi thay đổi sắc mặt, vội vàng tránh né, nói: "Ta con tỷ thí, không kể bối phận thầy trò, hiện tại ta và con cùng là học sinh, vai vế ngang hàng, sau khi so tài ta mới là thầy dạy của con."
Tần Mục biết hành vi xử sự của ông có chút kỳ quái, lúc này làm lễ ngang hàng, người điếc cũng dùng ngang hàng đáp lễ.
Hai người mỗi người cầm một cây bút, đứng trước bức tranh nhìn bức vẽ trước mặt của mình.
Dùng pháp lực hóa thành thần thông, điểm cho con rồng trên tranh sống lại đã là thành tựu đáng quý. Thế nhưng tu vi pháp lực không đủ, muốn dùng ý cảnh vẽ rồng điểm mắt, giao thần hồn cho rồng trong bức vẽ, điều này liền quan hệ đến tạo hóa của thiên địa.
Trước đây, Tần Mục theo người điếc học tập thư họa, đọc sách viết chữ, tuy nói người điếc truyền thụ cho hắn rất nhiều, hắn cũng vẽ không ít tranh, kỹ thuật vẽ đã rất căn bản, thế nhưng vẽ rồng điểm mắt, giao sự sống cho bức họa thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Linh Tê Nhất Điểm, giao cho người, vật trong bức họa linh hồn, quả thực là người điếc đã dạy hắn, tuy nhiên Tần Mục chưa bao giờ thí nghiệm thành công.
Một ván này, khó khăn hơn quá nhiều mấy ván trước.
Tần Mục ngưng mắt nhìn kỹ con rồng bên trong bức tranh trước mặt, con rồng này vẽ quá giống, khi ánh mắt của hắn rơi lên trên vậy mà cảm thấy con rồng bên trong tranh từ từ uốn lượn, tư thế không ngừng biến hóa.
Kỹ thuật vẽ của người điếc qủa thực phi phàm, chưa điểm mắt mà đã có cảm giác con rồng trong tranh phá không bay đi!
Tần Mục nâng bút, nhưng chậm chạp không có ra tay, rồng trong tranh ở ngay trước mặt, nhưng làm sao điểm mắt?
Hắn phát hiện bất luận điểm ở nơi nào, đều khó mà để con rồng này sống lại, bất luận điểm ở nơi nào đều là điểm sai.
Tư bà bà không nhịn được, đè thấp tiếng nói: "Mục nhi, xé bức tranh của người điếc, con liền thắng!"
Người điếc liếc xéo bà nói: "Biện pháp của tà ma ngoại đạo, ta dạy Mục nhi đọc sách thánh hiền, Mục nhi mang thánh hiền trong lòng, mới sẽ không làm hành động tà ma này của ngươi."
Tư bà bà giận dữ.
Trưởng thôn cười nói: "Bà bà, không nên quấy rầy quyết đấu giữa hắn và Mục nhi. Cửa ải này, thử thách của người điếc là rất tuyệt vời."
Tư bà bà chỉ đành kiềm chế lại.
Trong mắt của Tần Mục chỉ có con rồng trong tranh, thôn trong mắt hắn đã không tồn tại, chỉ còn dư lại bức tranh trôi nổi trước mắt hắn, sau một lát thì ngay cả bức tranh cũng biến mất, chỉ còn dư lại một con rồng bằng mực nước.
Trong mắt hắn, con rồng này đang tới lui tuần tra, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, khi thì nằm rạp, khi thì vọt lên, khi thì uốn lượn, khi thì nằm xuống, nó nhìn, vẫy đuôi, đi lại, giỡn nước, phun lửa, nhả sấm, thực sự là linh hoạt muôn vẻ.
Tần Mục cảm giác mình tựa hồ trở thành con rồng trong tranh, chỉ là từ góc độ của bản thân xem ra, trước mắt của hắn là một vùng tăm tối, hắn còn thiếu một con mắt.
Hắn cố gắng thoát khỏi bóng tối này, chỉ là không biết nên làm sao mở.
Hắn nhớ tới long trụ trong Tương Long thành, nhớ tới long cốt và long hồn trong Long cung dưới đáy nước Dũng Giang, nhớ tới tượng đá trong thôn, bút pháp điêu khắc của Thần.
Thần điêu khắc tượng thần, cũng là một loại vẽ, loại bút pháp kỳ diệu kia, thần vận sâu sắc, phảng phất giao linh hồn cho pho tượng, để pho tượng như Thần bảo vệ Đại Khư.
Qua một lúc lâu, Tần Mục cảm giác được trong bóng tối dần dần xuất hiện một đường ánh sáng, phảng phất như con rồng đang từ từ mở mắt, đến khi toàn bộ bóng tối trước mắt tản đi, trong mắt Tần Mục bắn ra một tia thần thái, nâng bút điểm mắt cho rồng!
Linh Tê Nhất Điểm Phú Thần Hồn!
Hắn hạ xuống một bút này, lập tức con rồng trong tranh sống lại trên tờ giấy, lắc đầu quẫy đuôi, đột nhiên từ trên giấy bay ra, phi lên không trung, nô đùa trong mây, mà bức tranh kia chỉ còn dư lại một tờ giấy trắng, một chút nét mực cũng không còn!
Tần Mục ngẩn ngơ, vậy mà thành công rồi!
Hắn vậy mà thật sự thành công điểm sống một con rồng trong tranh!
Con rồng kia uốn lượn trên không trung trong chốc lát, rất nhanh lại biến thành mực nước, nhuộm đám mây kia thành màu đen.
Tần Mục vội vàng nhìn về phía người điếc, chỉ thấy người điếc đã làm sạch bút từ lâu, treo bút lên giá, vẫn chưa điểm mắt cho con rồng trong bức tranh của mình.
Tần Mục lập tức tỉnh ngộ: "Gia gia điếc, người nhường con?"
Người điếc lắc đầu: "Ta không có nhường con, lúc ta lớn cỡ con, không có trình độ sâu sắc như con. Cửa ải của ta, không kể thắng thua. Người thầy, truyền đạo học nghề giải thích nghi hoặc, hiện tại là ta truyền đạo cho con, cần gì phải quan tâm thắng thua?"
Dược sư khen: "Người điếc, đây là lòng dạ người thầy của ngươi, làm ta phải bội phục. Mục nhi, cửa ải của ta cũng không phải tỷ thí với con, mà là để con chế thuốc. Con đến vườn thuốc ngoài thôn, hái ba mươi thứ độc tính cao, luyện một viên thuốc đại bổ, sau khi thuốc thành thì ăn vào, nếu là bổ thì xem như con qua cửa, còn nếu là trúng độc chết thì con tiếp tục ở lại trong thôn."
Tần Mục dở khóc dở cười, trúng độc chết rồi làm sao ở lại trong thôn?
Dụng ý cửa ải này của dược sư cũng là rất rõ ràng, dùng ba mươi loại độc tính cao luyện chế thuốc bổ, cần cực kỳ tinh thông dược lý, phân lượng của bất kỳ một vị thuốc nào, là dùng lá cây hay rễ cây, dùng phấn hoa hay cánh hoa, để sống hay sắc, sao, đều phải chú ý cẩn thận.
Hơn nữa, dược sư vẫn chưa nói cho hắn phương thuốc, mà là để bản thân hắn dùng dược lý đi tính toán vị thuốc này nên dùng bao nhiêu, nên luyện chế thế nào mới có thể hoàn toàn khắc chế độc tính, biến thành đại bổ.
Trong quá trình luyện chế, độ lửa cũng rất quan trọng, vị dược này thả khi nào, là bột hay là viên, nhiệt độ bao nhiêu, luyện trong thời gian bao lâu, đều cần chính bản thân Tần Mục dùng kinh nghiệm chế thuốc để phán đoán.
Sai một ly đi ngàn dặm. Nếu bất kỳ phân đoạn nào có sai lầm thì Tần Mục đều có khả năng dã tràng xe cát, luyện ra độc dược độc chết chính mình.
Tần Mục đứng bên cạnh vườn thuốc của dược sư, nhìn các loại dược liệu bên trong vườn thuốc, trầm ngâm một lúc lâu, trong đầu tính toán các loại độc tính của dược liệu, làm sao phối hợp, phân chia, sử dụng chính phụ như thế nào, làm sao hàng long phục hổ, điều trị âm dương.
Qua hồi lâu, lúc này hắn mới tiến vào vườn thuốc cẩn thận từng li từng tí một hái thuốc.
Hái được vị thuốc thứ hai mươi chín thì Tần Mục không hái nữa, mà là càng cẩn thận bắt một con sâu đốm năm màu trên một lá cây thuốc độc, bóp đầu cánh của con trùng độc này, xem là vị độc dược thứ ba mươi.
Tần Mục trở lại thôn, một phần thuốc dùng nguyên khí sao rễ cây, luyện ra dược lực dư thừa, một phần thì dùng nước chưng luộc, còn một phần thì lại dùng Chu Tước nguyên khí sấy khô.
Bận bịu một lúc lâu, lúc này hắn mới bắt đầu chế thuốc.
Dược sư đứng ở cách đó không xa, quan sát mỗi một loại thủ pháp, mỗi một loại trình tự cùng sự ảo diệu khi vận dụng nguyên khí, âm thầm gật đầu.
Tần Mục chế thuốc, lấy ra một chiếc vại lớn, dùng nguyên khí quăng vại lớn lên không trung, ba mươi vị thuốc lần lượt tập trung vào bên trong vại, nhưng không thêm chút nước nào, mà là dùng nguyên khí cực kỳ hùng hồn của bản thân thấm vào thuốc, dùng nguyên khí không có bất kỳ thuộc tính nào của hắn chiết xuất dược lực từ trong dược vật ra.
Dược sư hơi thay đổi sắc mặt, đây là thủ pháp độc đáo của Tần Mục, đổi là ông cũng học không được, nguyên khí của ông có thuộc tính, thuốc cũng có thuộc tính, nguyên khí sẽ phá hư dược tính của thuốc. Chỉ có nguyên khí không có thuộc tính của Tần Mục mới có thể sử dụng loại thủ pháp này để trích xuất dược lực.
Tần Mục càng thêm cẩn thận, nguyên khí chia làm ba mươi tia, từng tia thấm vào một loại thuốc, đồng thời Chu Tước nguyên khí trong bàn tay bắn ra nâng lu lớn lên, hóa thành ngọn lửa hừng hực, để cho dược lực bên trong vại bắt đầu dung hợp lẫn nhau.
Một tay khác của hắn thì lại tuôn ra Huyền Vũ nguyên khí, dùng hơi nước làm mát dược lực, làm chậm quá trình dung hợp, đồng thời lấy cặn thuốc bên trong vại ra.
Qua một lúc lâu, Tần Mục đột nhiên kích thích chiếc vại lớn này, âm thanh leng keng leng keng từ bên trong vại truyền đến, tới khi lu lớn ngừng xoay tròn thì bên trong vại liền thêm ra từng viên thuốc màu trắng không ngừng chuyển động, óng ánh long lanh, tựa như những hạt châu trắng như mỡ dê.
Tần Mục đưa tay, nặn ra một hạt linh đan, Tư bà bà sốt sắng nói: "Dược sư, có độc hay không?"
Dược sư cười nói: "Mục nhi ăn vào trong bụng, liền biết có hay không có độc."
Tần Mục há mồm, ăn hạt linh đan này vào, nói: "Bà bà yên tâm, viên linh đan này không có độc... "
Đùng --
Đột nhiên tóc của hắn nổ tung, dài ra bốn phương tám hướng, Tư bà bà và mọi người sợ hết hồn, Tần Mục vội vàng nói: "Mọi người không cần kinh hoảng, đây là một vị độc trong đó mà con điều chế không tốt, ảnh hưởng đến thận thủy. Thận thủy kích thích phát triển, khiến tóc của con có chút rậm rạp mà thôi."
Tư bà bà tức giận nói: "Đây là có chút rậm rạp sao?"
Tóc của Tần Mục còn đang sinh trưởng, càng ngày càng dài, những sợi tóc này tựa như măng, dài đến thẳng tắp, cũng không lâu lắm liền dài đến hai, ba trượng, từng sợi dựng thẳng lên, rất là cứng rắn.
Tần Mục cảm thấy đầu có chút nặng nề, nói: "Bà bà, chỗ tốt lớn nhất của loại linh đan này là chữa thương, linh đan có thể làm cho bắp thịt mục nát nhanh chóng tái sinh, bắp thịt xé rách khép lại, xương gãy sinh trưởng, liền lại gân đứt, thận thủy kích thích phát triển chỉ là một tác dụng phụ bé nhỏ không đáng kể... "
Tóc của hắn còn đang dài ra, ép cho cái đầu càng ngày càng nặng, hầu như không chịu nổi tóc dài đột ngột đầy đầu này.
Dược sư nhịn cười, nói: "Cửa ải này, con qua. Đồ tể, ngươi xử lý tóc cho nó, lại dài ra nữa thì liền muốn ép gãy cái cổ rồi."
Đồ tể tiến lên, nhanh chóng gọn gàng cạo sạch tóc trên đầu hắn, sáng choang, bóng loáng.
Mọi người nhìn về người câm, người câm dùng khăn mặt lau tay, đẩy bếp lò từ trong lò rèn sụp đổ ra ngoài, mang tới hai khối hàn thiết, ném vào trong bếp lò, lửa trong lò lập tức tắt, trên vách bếp lò kết ra sương lạnh.
Người câm đi ra, cười nói: "A, a a!"