Tần Mục trở lại khách sạn, tiếp tục nghiền ngẫm đọc Đại Dục Thiên Ma kinh, trong lúc vô tình đã đến đêm khuya, hắn đã học hơn mười loại pháp thuật, thế nhưng không có công pháp tương ứng, uy lực của những pháp thuật này chỉ có thể phát huy ra hơn một nửa.
"Nhất định phải tìm được công pháp đại thống nhất, bằng không khó có thể phát huy hết hoàn toàn uy lực của Đại Dục Thiên Ma kinh."
Hắn đang nhìn nhập thần, đột nhiên cảm thấy eo mình ấm áp, có món đồ gì đang quấn quanh mình, cúi đầu nhìn lại, là tiểu bạch hồ tựa vào người hắn ngủ, trong lúc mơ ngủ đầu của nó cọ vào người hắn.
Tần Mục lộ ra nụ cười, cẩn thận từng li từng tí một đưa tiểu yêu hồ đến trên giường, đặt nàng lên gối ngủ, chính mình thì lại trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục tìm hiểu Đại Dục Thiên Ma kinh.
Lại qua một lúc lâu, hắn cũng sinh cơn buồn ngủ, liền tắt đèn, vừa vặn nằm ở trên giường, bất tri bất giác ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Phong Tú Vân đến đây, đưa Tần Mục lên thuyền, nói: "Công tử, thiếp thân chỉ có thể đưa người tới đây. Men theo ven sông mà xuống, liền có thể tiến vào Duyên Khang. Công tử một đường cẩn thận, sớm ngày đến kinh thành Duyên Khang, tổ sư đã đợi ở nơi đó."
Tần Mục gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt.
Phía trước đội tàu, trên bến tàu cao to, đang có binh sĩ quay bàn kéo, ken két ken két kéo cầu dao bằng sắt to lớn, từng chiếc từng chiếc thương thuyền chậm rãi khởi động, được dòng nước đưa ra Mật Thủy quan, dọc theo Dũng Giang mà xuống.
Tần Mục và Hồ Linh Nhi đứng ở đầu thuyền nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy phong cảnh hai bờ sông Dũng Giang và Đại Khư dần dần có chỗ khác nhau, bờ sông nơi này có vài thôn trang sung túc, ẩn giấu giữa núi rừng, không giống Đại Khư, đều là phòng ốc bằng cỏ tranh.
Trên mặt sông, thuyền cũng bắt đầu dần dần tăng lên, đa số là thuyền chở hàng hóa khoáng thạch, ngập sâu vào trong nước, một bên bờ sông còn có một số vùng mỏ, rất rất nhiều quáng nô* chính đang lấy quặng.
* quáng nô: nô lệ làm công nhân lấy quặng.
"Trong này có bao nhiêu là vứt bỏ dân của Đại Khư?" Tần Mục thu hồi ánh mắt.
Lại đi thêm trăm dặm, ven bờ sông còn có xưởng tinh luyện kim loại, từng cái từng cái lò to lớn đang tinh luyện khoáng thạch, rất nhiều thuyền ngừng ở đây, tháo dỡ khoáng vật.
Lò lớn bốc lên ánh lửa cao mười trượng, thế lửa mãnh liệt, khi thuyền nhỏ ngang qua thì Tần Mục nhìn thấy có mười mấy thần thông giả đang thông gió, sử dụng tới pháp thuật để thế lửa càng mạnh, tăng nhiệt độ lên.
Còn có một số thần thông giả đang dùng pháp thuật dẫn dắt nước sông, làm lạnh Huyền Thiết, Xích Đồng đã được tinh luyện xong.
Lại có một số thần thông giả dùng Bạch Hổ khí triển khai thần thông, cắt chém Huyền Thiết, Xích Đồng, cắt thành từng khối vuông vức chỉnh tề, thuận tiện cho việc chất, sắp xếp lên thuyền.
Cảnh tượng này, bên trong Đại Khư khó có thể nhìn thấy.
"Dù là nhân lực vật lực tài lực, Duyên Khang đều vượt xa Đại Khư." Tần Mục than thở.
Nhìn mầm biết cây, từ những phương diện nhỏ liền có thể thấy được sự phồn vinh và mạnh mẽ của một quốc gia, xưởng tinh luyện kim loại bên bờ Dũng Giang ở gần nguồn nước, giao thông tiện lợi, có thể cuồn cuộn không ngừng cung cấp vật liệu cho đế quốc, luyện chế linh binh, tăng lên trang bị quân đội, có thể tưởng tượng được quân lực quốc lực của Duyên Khang quốc đã đạt tới trình độ nào.
"Phong Tú Vân nói có môn phái nhân lúc quốc sư Duyên Khang chiến bại ở Đại Khư, nửa đường ám sát quốc sư Duyên Khang, để quốc sư Duyên Khang bị thương nặng, mưu phản làm loạn."
Tần Mục thầm nghĩ: "Tuy rằng quốc sư Duyên Khang bị thiệt thòi ở biên giới Đại Khư, thế nhưng nguyên khí của quân đội chưa tổn thương, toàn thể sức chiến đấu vẫn còn ở đó. Bên cạnh hắn cường giả như mây, bản thân lại là người chỉ kém Thần, làm sao sẽ bị ám sát trọng thương? Trong này có gì đó rất kỳ lạ, nếu đoán không sai thì ta sợ những môn phái tạo phản này đều sẽ chết mà không có chỗ chôn."
Đội thuyền buôn có cự thú trong nước lôi kéo, tốc độ cực nhanh, đến chạng vạng liền tới huyện Đê Giang.
Huyện Đê Giang xây bên bờ sông, còn lớn hơn Tương Long thành mấy phần, Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn nhìn xung quanh, không có tìm được tượng Thần khí thế nguy nga, trong lòng mơ hồ bất an, đột nhiên tỉnh ngộ lại, tự giễu nói: "Ta vẫn là coi chính mình ở bên trong Đại Khư... "
Từ nhỏ hắn đã sinh sống ở Đại Khư, trước khi đêm đen đến tìm nơi cư ngụ có tượng Thần che chở đã trở thành bản năng của hắn, thói quen này chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng khó có thể sửa đổi.
Đội thuyền buôn đột nhiên dừng lại trước huyện Đê Giang, chỉ thấy từng chiếc từng chiếc thuyền đánh cá qua lại trước mặt, có một số ngư dân đang dùng móc vớt xác chết trôi trong nước.
"Thực sự là xui xẻo." Một thương nhân lắc đầu.
Tần Mục mang theo Hồ Linh Nhi theo đội buôn vào thành, mới vừa tiến vào trong thành, liền thấy từng cái từng cái quan tài đặt tại hai bên đường phố, số lượng rất nhiều, ước chừng bốn, năm trăm cái.
Tần Mục sợ hết hồn, có một số quan tài còn chưa nhập liệm, còn có binh sĩ giơ lên từng bộ từng bộ thi thể đặt ở trong quan tài, có vài quan tài đã đậy lại, cư dân trong thành đều tránh đi rất xa, không dám đến gần.
"Nơi này xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều người chết như vậy?"
Tần Mục buồn bực, có thương gia tiến lên hỏi dò, một người lính nói: "Là xác chết trôi, nước sông cuốn đưa lại, không biết là người ở nơi nào. Có thể là hồng thủy trên thượng du, chết đuối, vọt tới huyện Đê Giang chúng ta, bị đập lớn cản lại. Huyện lệnh nói nếu để những thi thể này chồng chất thì sẽ có ôn dịch, liền bảo chúng ta làm một ít quan tài mỏng, liệm bọn họ, ngày mai liền chôn bọn họ."
"Thì ra là như vậy."
Các nhóm thương nhân dồn dập tách ra, đều tìm khách sạn đặt chân, Tần Mục cũng tìm khách sạn, dừng chân nghỉ ngơi, sau khi cơm tối, Tần Mục lấy bản đồ Duyên Khang ra nhìn lại.
Huyện Đê Giang ở miền trung Duyên Khang, một đường lên phía bắc, đại khái hơn mười ngày, liền có thể đến kinh thành. Nếu lại đi hướng đông, khoảng chừng ba ngàn dặm liền có thể nhìn thấy biển rộng.
Sắc trời đã tối, bóng đêm càng lúc càng đậm, Tần Mục buông bản đồ xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối nơi này không giống bóng tối Đại Khư. Buổi tối Duyên Khang quốc là sắc trời trở nên tối từng chút từng chút một, nhưng trên trời còn có ánh trăng, còn có ánh sao, mà buổi tối trong Đại Khư là bóng tối từ phương tây mà đến, một mạch che khuất trời xanh, bao phủ tất cả, trong bóng tối không có bất kỳ ánh sáng.
Hắn cẩn thận từng li từng tí một đưa bàn tay ra ngoài cửa sổ, bóng tối ngoài cửa sổ không có nửa chút nguy hiểm nào.
"Đến cùng là Đại Khư đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi có chuyện bóng tối tập kích kỳ quái này?"
Thiếu niên xua nghi ngờ trong lòng, lấy Đại Dục Thiên Ma kinh ra tiếp tục nghiền ngẫm đọc.
Hắn vuốt ra một sợi dây trên găng tay, nguyên khí từ từ tiến vào trong đó, lập tức sợi tơ tăng vọt, càng lúc càng trở nên to lớn, hiện ra vô số văn tự.
Tần Mục cẩn thận nghiền ngẫm đọc, lần này hắn tìm hiểu chính là Tạo Hóa thiên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, chủng loại Tạo Hóa thiên bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh không ít, có Tạo Hóa Thiên Ma công, Tạo Hóa Thiên Thần công, Tạo Hóa Tiên Thiên công, Tạo Hóa Nhân Vương công, Tạo Hóa Quỷ Thần công, Tạo Hóa Linh công, Tạo Hóa Địa Nguyên công các loại.
Tần Mục đã học qua Tạo Hóa Thiên Ma công trong đó, bất quá khi đó Tư bà bà không dạy đầy đủ, chỉ dạy hắn thủ pháp phong ấn hồn phách, không dạy hắn công pháp.
"Tạo Hóa công có bảy thiên, Tiên Thiên công, Địa Nguyên công, Thiên Thần công, Thiên Ma công, Nhân Vương công, Quỷ Thần công, Linh công đều liên quan đến tạo hóa. Trong này có quan hệ gì hay không đây?"
Tần Mục nghiền ngẫm đọc từng phần một, lột da may quần áo chỉ là ngoại đạo bên trong Tạo Hóa Thiên Ma công, môn công pháp này mạnh mẽ nhất chính là làm lớn mạnh hồn phách bản thân, Tạo Hóa Thiên Thần công giỏi về mô phỏng theo những công pháp khác, tuy nhiên Tần Mục tinh tế nghiền ngẫm đọc lại cảm thấy biểu đạt của Thiên Thần công hẳn là vô thường thế vô thường hình, mô phỏng theo những công pháp thần thông khác chỉ là biểu tượng của Thiên Thần công.
Tiên Thiên công nghịch chuyển thành trẻ con, môn công pháp này có thể thanh xuân mãi mãi, thiếu niên tổ sư của Thiên Ma giáo tu luyện hẳn là Tạo Hóa Tiên Thiên công. Tự Tại Tiên Thiên công của Thiên Ma giáo hẳn là một nhánh của Tạo Hóa Tiên Thiên công.
Địa Nguyên công luyện Dương Thần, Nhân Vương công luyện thuật cai trị, quỷ thần công luyện thông u (liên quan đến âm phủ), linh công luyện biến hóa.
Bảy thiên Tạo Hóa công này đều có chỗ tinh diệu riêng, thế nhưng tối nghĩa khó hiểu, Tần Mục nhìn đến mê mẩn, tìm hiểu ảo diệu trong đó, trong lúc vô tình đã đến đêm khuya, bên ngoài mọi âm thanh yên tĩnh, chỉ có âm thanh báo canh truyền đến.
Nhưng vào lúc này, một luồng âm phong từ ngoài cửa sổ thổi tới, ánh nến chập chờn, Tần Mục vội vã giơ tay che nến, đột nhiên trên đường phố truyền đến tiếng vang nhỏ kẽo kẹt, trong đêm đen yên tĩnh rất là rõ ràng.
Tần Mục thất kinh trong lòng, lấy tay dập tắt ngọn nến, lắc mình đi tới bên cửa sổ đóng lại, chỉ để lại một khe hở.
Thiếu niên giang rộng năm ngón tay ra, sợi tơ biến từ Đại Dục Thiên Ma kinh lập tức bay tới, xì xì xì dệt thành một cái găng tay mỏng như cánh ve ở trên bàn tay của hắn.
Tần Mục xuyên qua cửa sổ nhìn lại, chỉ thấy ánh trăng vung vãi trên đường phố huyện Đê Giang, hai bên đường phố đặt từng cái từng cái quan tài, phu canh gõ thanh la từ một đầu đường phố khác đang đi tới.
Đột nhiên, phu canh này phảng phất như nhìn thấy gì, dừng bước lại.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Loại âm thanh kỳ quái kia truyền đến, một chiếc quan tài bị đẩy ra một nửa, trong quan tài một bóng người thẳng tắp ngồi dậy.
Leng keng.
Thanh la trong tay phu canh bị cả kinh kia rơi trên mặt đất, đột nhiên bóng người quỷ mị trong quan tài thoát ra, rơi vào trước người phu canh, trong lúc hành động thân thể có vẻ cứng ngắc, hai tay cắm về phía trước, gọt cái đầu của phu canh kia từ trên cổ rơi xuống.
Tần Mục hơi chấn động trong lòng, chỉ nghe tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt không ngừng truyền đến, từng quan tài mở ra, trong quan tài từng bộ từng bộ xác chết ngồi dậy. Lúc này, cửa một gian phòng trên đường phố mở ra, mười mấy đạo nhân lần lượt đi ra.
Đạo nhân cầm đầu mặc áo vàng bát quái, cánh tay uốn cong chỗ mối nối phất trần, đầu đội mũ đạo sĩ, chân mang giày phủ mây. Đạo nhân phía sau hắn lại mặc đạo bào màu đen, từng người đeo hộp kiếm, yên lặng không hề có một tiếng động.
Bên trong tay áo của đạo nhân áo vàng kia bay ra từng cái từng cái giấy vàng, nổi bồng bềnh giữa không trung, nối liền thành một cây cầu dài.
Cầu dài do giấy vàng tạo thành từ đường phố bên này kéo thẳng đến huyện nha của huyện lệnh huyện Đê Giang!
Sau đó, từng bộ từng bộ xác chết trôi tung người nhảy lên, từ trong quan tài bay ra, cứng ngắc chạy trên không trung, chân đạp giấy vàng, thẳng đến huyện nha mà đi!
Tần Mục ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy những xác chết trôi này nhảy vào bên trong huyện nha, lập tức bên trong tay áo của đạo nhân áo vàng kia lại bay ra từng cái giấy vàng, bắc cầu trên không trung, lại lrải về bốn cửa thành Đông Nam Tây Bắc.
Phía sau hắn, từng tên đạo nhân mặc áo đen lập tức bay lên trời, chân đạp giấy vàng, tiến về bốn cửa thành.
"Nguy rồi!"
Tần Mục giật mình, giống như gió xoáy xoay người, thu dọn đồ đạc một phen, bọc thành bao quần áo, đánh thức bạch hồ, nhanh chóng nói: "Đừng nói chuyện, chúng ta lặng lẽ ra khỏi thành! Linh Nhi, ngươi điều khiển gió!"
Hồ Linh Nhi không rõ ý nghĩa, nháy con mắt lim dim buồn ngủ, còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Đột nhiên phương hướng huyện nha truyền đến tiếng nổ vang kinh thiên động địa, một thanh âm vừa giận vừa sợ: "Phi cương*! Có phi cương! Thi Tiên giáo đột kích, nhanh bảo vệ đại nhân!"
*phi cương: cương thi biết bay.
"Đại nhân các ngươi đã chết, đầu lâu ở đây!"