Mục lục
Mục Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói tới đây, Tư Vân Hương cũng sững người, lẩm bẩm:


"Lẽ nào nơi này trước đây là đất liền? Không đúng, trong lịch sử Thánh giáo ta không có ghi chép về sự thay đổi địa lý kì lạ thế này…"


Thiên Ma giáo tồn tại hai vạn năm, cũng coi là rất lâu đời nhưng trong hai vạn năm này Đông Hải vẫn là Đông Hải, chưa từng có ghi chép nói rằng Đông Hải trước đây là đất liền.


Lịch sử của Duyên Khang quốc thì còn ngắn hơn, càng không thể nào biết được Đông Hải biến đổi khi nào.


"Vùng hải vực này rất sâu, tới thần thông cảnh giới Lục Hợp như chúng ta bơi tới đây cũng thấy gian nan, e rằng ít nhất phải sâu ngàn trượng.


Tần Mục tới bên chiếc đỉnh lớn kia, chỉ một ngón tay, nguyên khí phóng ra, bay thẳng lên trên, một lát sau hắn thu nguyên khí của mình về, sắc mặt nghiêm trọng nói:


"Sâu hơn ta tưởng tượng một chút, một ngàn sáu trăm năm mươi hai trượng. Nếu đã là sơn thần vậy chắc sẽ có núi, tòa thần điện này chắc nằm ở nơi có tên là Khuất Sơn, tòa thần điện này được xây trên ngọn núi Khuất Sơn. Núi có thể phong thần chí ít cũng trên ngàn trượng."


Tư Vân Hương và Linh Dục Tú lập tức hiểu ý của hắn, vị trí của Khuất Sơn Thần Điện là ở Khuất Sơn, gần đây chắc sẽ có một vùng lục địa rộng lớn.


Sau đó biến cố xảy ra, lục địa biến thành biển cả.


Vùng lục địa của núi Khuất Sơn e rằng đã lún xuống hai ba ngàn trượng dưới đáy biển.


Thiết nghĩ, nếu như cả Duyên Khang quốc xảy ra động đất, lún sâu xuống ba ngàn trượng, bị nước nhấn chìm, không biết sẽ trở thành như thế nào?


Vùng lục địa của Khuất Sơn Thần Điện chắc đã gặp phải tình trạng khủng khiếp như vậy.


Tần Mục quan sát xung quanh, từ chiếc đỉnh lớn vô cùng này có thể thấy, chủ nhân của nơi đây đang luyện đan, biến cố đột ngột xảy ra, hắn vẫn chưa kịp thu linh đan trong đỉnh.


Tần Mục nhìn vào trong đỉnh, thấy trong đỉnh còn có một số mảnh kim loại vỡ vụn, chắc là mảnh binh khí vỡ.


Tần Mục nhảy vào trong đỉnh kiểm tra, binh khí trong đỉnh đã vỡ hoàn toàn. Hắn không phát hiện ra thứ gì có tác dụng, ngược lại hoa văn trên thành đỉnh khiến hắn chú ý. Những hoa văn này đều là phù văn nhưng không giống với các phù văn hắn từng nhìn thấy, nó có một vẻ đẹp đặc biệt.


"Chiếc đỉnh này không phải thứ của thời đại này, có nét giống với phù văn trong di tích của Đại Khư nhưng cũng có khác biệt."


Hắn kiểm tra một lượt rồi lại nhảy ra.


Tần Mục hong khô nước trên người, bước lên trước một bước, nói:


"Linh binh của chúng ta đều bị Long Kiều Nam cướp mất, không có vũ khí vừa tay, e rằng sẽ có nguy hiểm. Mọi người hãy cẩn thận."


Linh Dục Tú và Tư Vân Hương đi theo hắn, Linh Dục Tú nói:


"Thần tạng Lục Hợp sinh ra linh binh, thuận tay hơn linh binh của người khác. Nếu như chúng ta có thể luyện ra được linh binh Lục Hợp, chắc sẽ có thể tự bảo vệ."


Tần Mục hơi ngạc nhiên, hỏi:


"Làm thế nào mới sinh ra linh binh được?"


Hắn từng nghe yêu quái Tiên Thanh Nhi nói về việc này, Tiên Thanh Nhi nói rằng linh binh là bảo vật do thần tạng Lục Hợp sinh ra. Tuy nhiên hắn vẫn không hiểu, trong thần tạng làm thế nào để sinh ra linh binh.


Hắn hiểu rất ít về thần tạng Lục Hợp.


Tư Vân Hương kinh ngạc nói:


"Giáo chủ, việc này mà ngươi cũng không biết sao? Hoằng Pháp sư thái của Lục Hợp Điện đã giảng về việc thần tạng Lục Hợp sinh ra linh binh rồi."


Tần Mục lắc đầu nói:


"Ta mới tới Lục Hợp Điện một lần, hơn nữa vừa tới đó đã bị đuổi ra ngoài đứng góc tường cùng ngươi."


Tư Vân Hương nhớ tới việc mình và hắn bị phạt đứng góc tường, bất giác phì cười.


Linh Dục Tú nói:


"Thần tạng Lục Hợp sinh ra linh binh thực ra là một cách nói khái quát. Thần tạng Lục Hợp sinh ra hình hài của linh binh, có hình hài không có vật chất. Chỉ cần phát động công pháp của bản thân là có thể nhìn thấy nguyên khí trong thần tạng Lục Hợp hội tụ lại, hóa thành hình thái linh binh."


Nàng phát động Cửu Long Đế Vương Công, nói:


"Ta theo Bá Sơn tế tửu tu hành, đi theo con đường trường phái kết hợp chiến pháp, linh binh của ta có hình thái chín con rồng."


Nàng phóng hình thái linh binh của mình ra, chỉ nghe tiếng long ngâm vọng tới, chín con rồng bay lượn xung quanh, sau đó chụm đầu sau lưng nàng, cuộn mình lại, hóa thành một chiếc đại chùy cán dài chừng một trượng sáu một trượng bảy, đầu chùy giống như một ngọn núi nhỏ.


Tư Vân Hương cảm thấy kì lạ:


"Tú công chúa, linh binh của ngươi là một chiếc chùy?"


"Không chỉ vậy."


Linh Dục Tú nói:


"Ta đi theo con đường trường phái kết hợp chiến pháp, nghiên cứu Cửu Long Đế Vương Công xem có thể quy nhất ở chiến kỹ và pháp thuật không, vì thế Cửu Long Chùy là một loại hình thái linh binh của ta, chín con rồng có thể tách ra, hóa thành những hình thái khác. Hương thánh nữ, linh binh của ngươi có hình thái gì?"


Tư Vân Hương mỉm cười, phát động công pháp, nguyên khí trong thần tạng Lục Hợp bay ra hóa thành một sợi tơ, sợi tơ đó thiên biến vạn hóa, đan xen lẫn nhau bay quanh nàng, giống như một chiếc xiềng xích. Nàng cười nói:


"Đây là hình thái linh binh của ta. Giáo chủ, hình thái linh binh của ngươi là gì?"


Tần Mục lắc đầu:


"Công pháp cảnh giới Lục Hợp của ta chưa hoàn thiện, vì thế vẫn không biết hình thái linh binh của ta là gì. Các ngươi chỉ có hình thái linh binh, vậy làm thế nào mới luyện được linh binh?"


Bọn họ tới trước tòa cung điện trong mây khói, Linh Dục Tú nói:


"Cái này thì cần thợ giỏi rèn linh binh. Linh binh tốt có thể hoàn toàn ăn khớp với hình thái linh binh của ngươi, phát huy tối đa uy lực của linh binh. Nếu như tay nghề kém cỏi, linh binh rèn được thậm chí còn không bì kịp uy lực của thần thông. Ta định đợi một thời gian nữa cho hình thái linh binh ổn định sẽ mời Công Bộ thị lang giúp rèn linh binh. Chỉ có điều cấu tạo linh binh của ta khá phức tạp, e rằng rất khó luyện được. Vẫn là tu luyện kiếm thuật thì tốt hơn, không cần phải rèn linh binh của mình, chỉ cần một kiếm hoàn bất kì là có thể dùng."


Tư Vân Hương nói:


"Thiên Công đường chủ kĩ thuật cao siêu, ta cũng định mời hắn rèn linh binh. Linh binh của ta biến hóa quá nhiều, cũng khó luyện được."


Hai người nhắc tới cùng một người, Thiên Công đường chủ chính là Công Bộ thị lang Đơn Do Tín.


Tần Mục mở Thanh Tiêu Thiên Nhãn, bước vào trong điện, nói:


"Ta có thể giúp các ngươi rèn, tay nghề của ta cũng không tệ, có thể rèn linh binh của hai ngươi. Nếu như có thể tìm được một ít huyền kim huyền thiết ở đây, chỉ cần hai ngày ta có thể giúp các ngươi rèn xong."


Linh Dục Tú kinh ngạc nói:


"Thần y thánh thủ, giỏi vẽ tranh, lẽ nào còn giỏi rèn nữa sao?"


Tư Vân Hương cũng kinh ngạc không kém:


"Giáo chủ cũng có thành tích ở lĩnh vực rèn?"


"Không đáng gọi là thành tích."


Tần Mục khiêm nhường nói:


"Chỉ là biết rèn sắt thép, dùng một chút sức lực. Tay nghề của ta đã thông qua kiểm tra đánh giá của ông nội câm ở trong thôn. Ông nội câm mới là thợ rèn xuất sắc nhất thôn chúng ta, ông ấy kiểm tra rất nghiêm khắc."


Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, có cảm giác dở khóc dở cười.


Bên trong đại điện rất rộng, Tần Mục đưa mắt nhìn vào lập tức kinh hãi vội lùi ra khỏi đại điện, đi một vòng quanh đại điện, ước lượng chiều dài.


"Rộng quá!" Linh Dục Tú thò đầu nhìn vào trong điện, kêu lên thất thanh.


Tư Vân Hương cũng nhìn vào trong điện, mắt mở tròn kinh ngạc, nói:


"Bên trong sao có thể rộng vậy chứ?"


Tần Mục về lại trong điện, đi nhanh một vòng men theo góc tường, lộ vẻ suy ngẫm.


"Gã chăn trâu, sao vậy?"


Linh Dục Tú hỏi.


"Điện dài chín mươi bước, rộng năm mươi bước, trong điện dài chín nghìn bước, rộng năm nghìn bước."


Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh điện, chỉ thấy đỉnh điện cao như vòm trời, bảo thạch khổng lồ được điêu khắc thành những vì sao lấp lánh, tinh tú hoàn toàn khác với tinh tú ngày nay, trời sao cao cách bọn họ chừng ba ngàn trượng.


Ngoài bầu trời sao ra còn có một vầng trăng, một mặt trời, không biết là bảo vật dùng thần thông pháp thuật gì luyện chế thành, mặt trời vẫn đang thiêu đốt, chiếu sáng khắp đại điện.


Đây đâu còn là đại điện nữa, rõ ràng là một thiên địa cỡ nhỏ.


"Không gian trong điện lớn hơn gấp vạn lần không gian ngoài điện."


Tần Mục kìm nén sự phấn khích trong lòng, trầm giọng nói:


"Vị trí của mặt trời, mặt trăng trên đỉnh điện là hốc mắt của một thần thú Thao Thiết. Đại điện này được xây dựng trên thần cốt của một con Thao Thiết, e rằng là thần cốt Thao Thiết đã thành thần! Lợi hại hơn cả túi Thao Thiết của ta, đây là Thao Thiết thuần huyết thực sự! Linh Dục Tú, ngươi cảm thấy bị kiềm chế chắc là vì nguyên nhân này."


Tư Vân Hương hai mắt phát sáng, sau đó lại ảm đạm:


"Đáng tiếc đại điện này quá lớn, không thể mang đi…"


Tần Mục cũng có cảm giác tương tự:


"Đáng tiếc…"


Hắn đưa mắt nhìn lên mặt trời, đột nhiên kích động:


"Mặt trời này cũng là vật nhân tạo, không biết có thể thắp sáng mặt trời trên Thuyền Mặt Trời hay không?"


Tim hắn đập thình thịch, nếu như có thể thắp sáng vầng mặt trời đó thì thủ hộ mặt trời Viêm Tinh Tinh sẽ không bị Thuyền Thái Dương ăn mất.


Tần Mục từng trở thành thủ hộ mặt trăng, cảm nhận rõ được sự đáng sợ khi bị Thuyền Mặt Trăng thôn phệ tính mạng. Hắn vẫn rất quan tâm tới thủ hộ mặt trời, không muốn nàng ta chết như vậy.


Nếu như có thể thắp sáng mặt trời trên Thuyền Mặt Trời, hắn nhất định sẽ làm.


Hắn bay lên không, bay về hướng đỉnh điện. Bên trong đại điện rất cao, Tần Mục dùng toàn bộ sức lực bay lên, định lấy mặt trời kia xuống, không ngờ càng gần mặt trời càng nóng khiến hắn không thể chịu đựng được.


Tần Mục rùng mình, phát động Huỳnh Hoặc Tinh Quân Hỏa Hầu Chân Công, hóa thành Huỳnh Hoặc Tinh Quân đầu trâu mình người chân đạp song long, tiếp tục tiếp cận mặt trời.


Khoảng cách càng gần, nhiệt độ càng cao, Tần Mục bị ánh sáng làm cho chói mắt, nước mắt giàn giụa nhưng lập tức nước mắt cũng bị bốc hơi.


Hắn mở to mắt nhìn mặt trời mỗi lúc một gần, phát hiện bảo vật này là một viên ngọc khổng lồ, phát ra hỏa lực rừng rực, giống như dùng mắt dị thú để luyện thành, có thể nhìn thấy cả đồng tử. Con mắt đó có hình tròn hoàn mĩ, hỏa lực đáng sợ và ánh sáng chói mắt phát ra từ đồng tử của con mắt đó.


Hắn còn đang tiếp cận, đột nhiên da đau nhói, giống như bị vô số cây kim đâm vào người.


Tận Mục vội vàng hạ xuống, ánh sáng phát ra từ đồng tử giống như những cây kim nóng bỏng, liều lĩnh tiếp cận e rằng sẽ bị nhiệt độ cao làm cho tan chảy, cũng bị ánh sáng mặt trời thiêu chết.


Rầm.


Tần Mục rơi xuống đất, quẫy đuôi, lộ vẻ suy ngẫm.


Tư Vân Hương và Linh Dục Tú rất kinh ngạc, nhìn hắn từ trên rơi xuống dưới. Tư Vân Hương lấy dũng khí đưa tay xờ lên mông trâu béo lúng liếng như mông hà mã của Tần Mục, kinh ngạc nói:


"Là mông thật! Tú công chúa, ngươi cũng tới xờ mà xem."


"Không đâu!"


Linh Dục Tú mặc dù nói vậy nhưng cũng thò tay ra xờ lên mông trâu của Tần Mục.


"Là mông thật!"


Công chúa kinh ngạc nói:


"Béo thật!"


Bốp.


Tần Mục quẫy đuôi đánh bay tay của hai cô gái đi, sau đó bước ra ngoài điện, hai cô gái ôm tay kêu đau liên hồi. Nhìn thấy Tần đại giáo chủ thần hóa thành trâu, khi bước đi hai bên mông béo lúng liếng nẩy qua nẩy lại, cả hai lại lại muốn xờ thêm lần nữa.


Tần Mục bước ra ngoài điện, lập tức chân đạp song long bay lên đỉnh điện, lật một viên ngói lưu li ra.


Tòa đại điện này rất đặc biệt, trên mỗi viên ngói đều có khắc ấn kí phù văn, cho dù bị thần thông, linh binh tấn công cũng rất khó bị hư hỏng.


Một lát sau, Tần Mục gỡ xuống rất nhiều ngói lưu li, bên trong có ánh sáng chiếu ra, cười nói:


"Quả nhiên là vậy, phía sau mắt không phát sáng."


Tư Vân Hương ngẩng đầu nhìn lên, thấy một chiếc đầu trâu khổng lồ nhìn vào từ bên ngoài, xuất hiện phía sau vầng mặt trời kia. Tiếp theo đó là một bàn tay thò vào, túm lấy phía sau mặt trời, sau đó khẽ lắc một cái, vầng mặt trời đột nhiên tắt ngóm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK