Mục lục
Mục Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với thần nhãn, Tần Mục đã thấy nhiều, hắn cũng hiểu rõ kết cấu của thần nhãn. Hắn học qua Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp của người mù, luyện chế qua Xạ Nhật thần pháo, lại lấy được Thái Dương Ngọc nhãn và Thái Âm Ngọc nhãn. Tỷ Thanh rèn đúc mặt trời, kết cấu bên trong phức tạp nhưng biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất.


Người khác nhìn thấy kết cấu trận pháp bên trong mặt trời phức tạp, thường thường sẽ nghĩ mãi không ra, hắn có thể nhanh chóng tìm ra bộ vị mấu chốt của trận pháp.


Tỷ Thanh luyện chế mặt trời cũng không phải xem như vũ khí, mà là dùng để chiếu sáng. Bởi vậy những trận pháp này không có uy lực, không hề hung hiểm, hắn có thể yên tâm to gan nếm thử.


Tỷ Thanh cũng lưu lại cơ quan, có thể giúp người ta thu hồi mặt trời.


Sau khi thu hồi mặt trời chính là một bức tường kim loại. Bởi vì mặt trời bị Tần Mục đập thành hai nửa, cho nên là hai bức.


Tất cả Mục Nhật giả áp chế khiếp sợ trong lòng, cũng thu dây xích trở về.


- Không có lưỡi câu làm sao câu mặt trời khác trong giếng Mặt Trời ra ngoài?


Mọi người cùng nhìn sang Tần Mục, ánh mắt đầy ước ao.


Lão tộc trưởng vội vàng lắc đầu, nói:


- Tu vi điện hạ không đủ, không cách nào xâm nhập giếng Mặt Trời và kéo mặt trời ra.


Nhiệt độ trong giếng Mặt Trời cực cao, Mục Nhật giả luyện chế bất cứ bảo vật gì, khi đưa vào bên trong sẽ hòa tan. Huống chi Tần Mục chỉ là thần thông giả Lục Hợp cảnh?


Tần Mục cười nói:


- Tộc trưởng, ngươi đã quên rồi sao? Ta trở thành Thái Dương Thủ, thống chế năng lượng thuyền Thái Dương, chẳng phải ta có pháp lực Thiên Thần hay sao? Chỉ cần câu mặt trời ra, ta liền có thể thoát thân, không cần phải lo lắng bị thuyền Thái Dương thôn phệ.


Lão tộc trưởng do dự nói:


- Ngộ nhỡ câu không ra...


- Không có ngộ nhỡ! Ta đập bể mặt trời của các ngươi, nên bồi thường cho các ngươi một cái khác!


Tần Mục quyết định thật nhanh, hắn duỗi tay nắm lấy cây trụ, thân thể tăng vọt. Đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn vội vàng truyền âm nói:


- Tộc trưởng, chuẩn bị một bộ quần áo. Quần áo dự phòng của ta đã dùng hết.


Lão tộc trưởng dở khóc dở cười, mỗi lần Tần Mục trở thành Thái Dương Thủ luôn luôn căng nứt một bộ quần áo, lại lấy quần áo dự phòng thay đổi. Quần áo dự phòng của hắn không nhiều, bộ trên người cũng là bộ cuối cùng.


Sau khi câu mặt trời ra, nếu như không có quần áo mới khẳng định sẽ cởi truồng. Bởi vì sau khi biến thành Thái Dương Thủ, sau mông sẽ mọc ra cái chân thứ ba, cả quần cũng tan nát.


- Lấy Thiên Dương thanh kim tơ dệt thành vải, chuẩn bị một bộ quần áo cho điện hạ.


Lão tộc trưởng vừa nói đến đây, lại nghĩ tới một việc khác, vội vàng nói:


- Lại đi mời Thiên Vũ tộc Vũ Chiếu Thanh tộc trưởng, nhờ Thiên Vũ tộc may một bộ quần áo cho điện hạ, phải bảo đảm quần áo vừa vặn và trang nghiêm.


Có vài Mục Nhật giả vội vàng rời đi.


Tần Mục điều khiển thuyền Thái Dương, thuyền Thái Dương mọc ra mười hai chân. Ầm ầm, ầm ầm, nó đi tới gần giếng Mặt Trời.


Thuyền Thái Dương lúc này không có mặt trời, nó bắt đầu thôn phệ sinh mệnh lực của hắn. Thân thể hắn dần dần chìm vào trong thuyền, dần dần dung hợp với thân thuyền.


Tốc độ tiêu hao còn lớn hơn khi mặt trời dập tắt rất nhiều.


Hắn nhất định phải mau chóng câu mặt trời ra, nếu không, trì hoãn thời gian càng dài sẽ càng hung hiểm.


Tới giếng Mặt Trời, pháp lực Tần Mục cuồng bạo, từng sợi dây xích tiến vào trong giếng Mặt Trời. Từng dây xích giống như đại long màu đen, không ngừng xê dịch biến hóa, cũng tiến thẳng vào hạch tâm của tinh hệ.


Nơi đó chính là giếng Mặt Trời, một vực sâu hình tròn và mặt trời đếm không hết, khó có thể tưởng tượng giếng này sâu bao nhiêu. Bên ngoài giếng có chòm sao lấp lánh, ngôi sao đủ màu sắc hóa thành ngân hà uốn lượn quanh giếng và không ngừng vận chuyển.


Dây xích thuyền Thái Dương thô to nhưng so sánh với giếng Mặt Trời chỉ là mấy sợi dây xích nhỏ. Trong tình hình này, quả thực giống như câu cá, Tần Mục bên cạnh bờ giếng chính là người câu cá.


Rốt cuộc, dây xích tiến vào trong giếng Mặt Trời, bàn tay Tần Mục chấn động, hắn cau mày.


Dây xích của thuyền Thái Dương đã tới giới hạn cao nhất, nó vẫn không chạm vào giếng mặt trời.


- Tộc trưởng, lệnh tất cả mọi người rời thuyền!


Tần Mục hô lớn.


Mục Nhật tộc trưởng vội vàng truyền lệnh, tất cả mọi người trên thuyền vội vàng bay lên, rời khỏi thuyền Thái Dương. Bọn họ vừa mới bay lên, lúc này nhìn thấy thuyền Thái Dương bước vào trong cột sáng giếng Mặt Trời.


Thuyền lớn nghiêng, nó đi vào miệng giếng. Giữa bốn cây cột trung tâm, Tần Mục biến thành Thiên Thần cũng lảo đảo, hắn điều khiển thuyền tiến vào trong biển sao.


- Điện hạ, thuyền Thái Dương đã nuốt mất bắp chân của ngươi!


Lão tộc trưởng vội vàng kêu lớn:


- Đừng lưu lại trên thuyền quá lâu, sẽ bị thuyền Thái Dương thôn phệ!


Bên trong Tinh Túc hải, một chiếc cự hạm tiến vào cột sáng. Một cự nhân đứng ở đầu thuyền khống chế dây xích tới gần cột sáng dưới vực sâu, bốn phía là các ngôi sao đủ màu sắc.


Trong vực sâu, từng mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt, người ta rất khó mở mắt.


Gương mặt Tần Mục bị đốt đỏ bừng, dường như hắn sắp hòa tan. Ánh mắt hắn xuất hiện trận văn Cửu Trọng Thiên, sử dụng thần nhãn do người mù truyền lại đối kháng với ánh sáng mạnh.


Thuyền Thái Dương tiến vào trong vực sâu, chiếc cự hạm cũng bị thiêu đốt đỏ bừng. Cũng may là bảo vật do thần linh thượng cổ luyện chế, còn không đến mức bị hòa tan.


Rốt cuộc, Tần Mục nhìn thấy một dây xích chạm vào một mặt trời, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Cùng lúc đó, hắn chú ý tới thuyền Thái Dương đã nuốt phần eo của mình.


- Nguy rồi! Không có mặt trời làm nguồn năng lượng, tốc độ thôn phệ quá nhanh!


Tần Mục lấy lại bình tĩnh, hắn cắn chặt răng, sử dụng bốn đầu dây xích làm tay. Hắn nhẹ nhàng chạm đến mặt ngoài mặt trời, tìm kiếm vị trí cơ quan.


Thân thể của hắn đang chìm vào trong thuyền, hắn đã mất hông.


Không có mặt trời, vận dụng lực lượng thuyền Thái Dương sẽ bị chiếc thuyền phản phệ, tốc độ thôn phệ nhanh chóng vượt qua dự tính của Tần Mục.


- Không phải trận văn này. Cũng không phải trận văn này.


Cho dù mắt hắn mở ra Cửu Trọng Thiên, hắn cũng không thấy rõ trận văn ở mặt ngoài mặt trời, chỉ có thể dựa vào bốn đầu dây xích chạm vào mới phân biệt ra được.


Bốn sợi dây xích giống như bốn đại long, chúng di động chậm rãi ở mặt ngoài mặt trời. Pháp lực của hắn tiến vào dây xích và hóa thành từng đầu nguyên khí tơ, phân biệt cấu tạo hoa văn trên mặt ngoài mặt trời.


- Cũng không phải cái này.


Thân thể hắn đã bị nuốt tới cổ, Tần Mục vẫn không tìm ra vị trí cơ quan của mặt trời. Trên trán đổ mồ hôi lạnh nhưng mồ hôi còn chưa chảy ra khỏi lỗ chân lông đã bốc hơi, bên ngoài thân thân thể hắn còn có hỏa diễm bay tới bay lui.


Thuyền Thái Dương đã nuốt đến cổ hắn, Tần Mục ngửa đầu, hắn để lộ miệng mình ra ngoài, kiệt lực điều động thuyền Thái Dương. Thuyền Thái Dương to lớn di động chậm rãi, sàn tàu đối ứng với miệng giếng Mặt Trời.


Hai mắt Tần Mục nhìn chằm chằm vào giếng Mặt Trời, thân thể hắn đang chìm vào trong thuyền, che mất miệng của hắn.


Mũi hắn sắp bị dìm ngập.


Rốt cuộc, cặp mắt hắn đã tiến vào bên trong thuyền Thái Dương, mũi cũng chìm dần xuống dưới. Vào lúc cặp mắt hắn sắp bị thuyền Thái Dương thôn phệ, hắn thấy được ánh mắt trong rất nhiều mặt trời.


Tần Mục hơi ngẩn ra:


- Thần nhãn của Tỷ Thanh!


Viên mặt trời kia rất chói mắt, dường như đang nhìn chằm chằm vào hắn, nội tâm Tần Mục xuất hiện cảm giác kỳ dị. Hắn nhìn vào con mắt đó, hắn cảm thấy mắt mình có thêm rất nhiều lạc ấn phù văn.


Loại cảm giác này không duy trì bao lâu, thuyền Thái Dương đã bao phủ đôi mắt hắn.


- Tìm được!


Tinh thần Tần Mục chấn động mạnh. Cảm ứng nguyên khí của mình truyền tới cảm xúc khác nhau, hắn lập tức phát động tất cả pháp lực. Nguyên khí không ngừng rót vào trong bốn sợi dây xích, điên cuồng xung kích cơ quan ở mặt ngoài mặt trời.


Tiếng răng rắc vang lên, trận pháp bên ngoài mặt trời hoạt động. Bốn sợi dây xích xích chui vào bên trong mặt trời, bị từng trận pháp chế trụ và dính chặt.


Trong thuyền Thái Dương, Tần Mục cảm giác lực lượng mênh mông trong mặt trời tràn vào thuyền Thái Dương. Vào lúc này, thuyền Thái Dương sắp thôn phệ hắn, chỉ còn lại chóp mũi mà thôi.


Hô!


Bốn sợi dây xích kéo mặt trời ra khỏi giếng, mặt trời bay cao, kéo dây xích thẳng tắp.


Bên ngoài giếng Mặt Trời, đám người lão tộc trưởng vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vào cột sáng:


- Thời gian quá dài, quá dài, điện hạ chưa hẳn có thể kiên trì được. Chậm thêm nữa, chỉ sợ hắn không thể thoát khỏi thuyền Thái Dương!


Đột nhiên, giếng Mặt Trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một vành mặt trời bay ra khỏi cột sáng. Nó ép mọi người lui về phía sau, sóng nhiệt bao trùm bốn phía.


Tiếp theo, thuyền Thái Dương to lớn bay ra khỏi giếng, mười hai chân chạm đất.


Đông!


Thân tàu hạ xuống, mặt đất lắc lư, dung nham chảy xiết hóa thành từng đầu dòng sông dung nham.


Thuyền Thái Dương đã đáp xuống.


Đám người lão tộc trưởng vội vàng phi thân lên, cũng đi vào giữa bốn cây cột. Nhìn thấy Tần Mục không mặc quần áo nằm tại chỗ, hắn không thể nhúc nhích.


Hắn bị thuyền Thái Dương cướp đoạt quá nhiều sinh mệnh lực, cho dù câu được một mặt trời, cũng giải cứu hắn ra khỏi thuyền Thái Dương nhưng sinh mệnh lực bị thôn phệ lại không thể khôi phục được.


- Đi ra, đã đi ra!


Hồ Linh Nhi chạy tới, chân bị mặt đất nóng bỏng thiêu đốt bốc ra khói xanh, quát:


- Ta có thuốc.


Đám người lão tộc trưởng tránh đường, Hồ Linh Nhi chạy như bay đến trước mặt Tần Mục, bất chấp bàn chân bị bỏng sinh ra bong bóng, vội vàng nhét linh đan Tần Mục luyện chế cho Viêm Tinh Tinh vào miệng hắn. Nàng sử dụng nguyên khí thúc giục linh đan trong bụng Tần Mục, thôi thúc dược lực.


Chờ dược lực tan hết, Tần Mục tỉnh lại. Hắn cảm thấy thân thể suy yếu, ngay cả sức lực mở mắt cũng yếu đi, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt.


Hồ Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện bàn chân đau đớn, vội vàng tung người nhảy lên trán lão tộc trưởng, nàng đau tới mức chảy nước mắt.


Đám người lão tộc trưởng chạy tới nâng Tần Mục lên, quát:


- Nhanh đưa vào trong hồ.


Sau một lúc lâu, trong hồ nước nằm giữa thuyền Thái Dương, Tần Mục được mọi người đặt vào trong nước, bên cạnh có tiểu nữ hài gầy yếu cũng ngâm trong nước.


- Chăn trâu tiểu ca ca.


Nữ hài gầy yếu cười yếu ớt.


- Chân của ta cũng bị thương.


Hồ Linh Nhi ngồi trên trán lão tộc trưởng, bàn chân không dám chạm đất, nàng yêu cầu được tắm suối nước nóng.


Lão tộc trưởng bất đắc dĩ, đành phải thả nàng vào suối nước nóng, nói:


- Tiểu tổ tông, suối nước nóng này không phải nước bình thường, mà là thuần dương khí hội tụ thành. Ngươi ngâm có thể, nhưng không thể đi tiểu bên trong.


- Phi, ngươi mới đi tiểu!


Hồ Linh Nhi hào hứng ngồi xuống, nàng cảm thấy lực lượng trong nước bao phủ thân thể mình, thoải mái tứ chi bách hài, linh thai trong thần tàng cũng thỏa mãn. Nàng nhìn nữ hài gầy yếu bên cạnh, vui vẻ nói:


- Viêm Tinh Tinh tỷ tỷ, thì ra ngươi cũng ở đây. Công tử, tại sao ngươi không mở mắt ra? Đúng rồi, vừa rồi ngươi nằm dưới đất, cái mông lộ ra ngoài.


Tần Mục chậm rãi mở mắt. Hắn cảm thấy hai nữ hài trước mặt trắng lóa như tuyết, giống như vô số mặt trời đồng thời bộc phát ánh sáng chói mắt, hắn chảy nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK