- Tuy rằng gãy rất nhiều cái xương, nhưng Vũ Đấu Thiên Sư hạ thủ rất có chừng mực, vết thương trên người vương phật đều không phải là trọng thương, không có thương tổn đến nguyên thần.
Đế Thích Thiên Vương Phật lộ ra sắc mặt phức tạp nhìn hắn, hắn vốn tưởng rằng Tần Mục chỉ nói đùa một câu cho vui, không nghĩ tới Thần Kiều thần tàng lại thật sự vỡ nát.
- Ta với hắn dù sao vẫn là người quen cũ, có chút giao tình, hắn sẽ không hạ sát thủ với ta. Ngược lại ngươi...
Hắn thở dài:
- Thần Kiều thần tàng của ngươi bị phế bỏ, sau này nên... Cái lão khốn kiếp này lại hạ thủ nặng như vậy! Hắn không biết ngươi là hậu nhân của Khai Hoàng sao?
Nhưng Đế Thích Thiên Vương Phật cũng biết, Vũ Đấu Thiên Sư luôn luôn không sợ trời không sợ đất, mặt mũi ai cũng không cho, năm đó tử tôn của Khai Hoàng phạm pháp gây sự, hắn cũng nói giết là giết, Khai Hoàng biết cũng không nói gì thêm.
- Thật ra không có quan hệ gì với ngươi.
Tần Mục đi xung quanh hắn, mười ngón tay tung bay, kết ra các loại hiện tượng kỳ lạ hoa sen, bảo bình, thần phật, lấy thần thông tạo hóa giúp hắn nối xương gãy, nói:
- Mà ta với hắn có một giao hẹn, hắn đi bảo vệ Duyên Khang quốc, ta lại hủy diệt Thần Kiều thần tàng một lần nữa mở ra cái thần tàng này, hoàn toàn giải quyết vấn đề khó khăn về Thần Kiều của tất cả mọi người ở Đấu Ngưu giới, Đại Khư và Duyên Khang. Vừa mới nói là cứu ngươi nhận một quyền, chỉ là một câu vui đùa thôi.
Đế Thích Thiên Vương Phật vẫn nhíu mày, nói:
- Nhưng hắn lại trực tiếp hủy Thần Kiều thần tàng của ngươi, khó tránh khỏi có chút quá đáng.
Tần Mục dừng bước, trước người và phía sau lưng giống như có nghìn cánh tay phóng ra, từng người nắm bắt ấn pháp tạo hóa khác nhau, in ở trên người của hắn, lập tức nghìn cánh tay thu lại, các loại hiện tượng kỳ lạ tản đi, mỉm cười, nói:
- Đập nồi dìm thuyền, mới có thể tăng dũng khí, chặt con đường về sau, mới có thể đi về phía trước. Ta rất cảm ơn hắn chủ động đánh nát thần tàng của ta, phá vỡ tất cả lo lắng của ta, khiến cho trong lòng ta hoàn toàn không suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, không giữ lại cầu may trong lòng!
Đế Thích Thiên Vương Phật đứng dậy, hoạt động thân thể một chút, phát hiện thương thế đã lành tới bảy tám phần, trong lòng kinh ngạc, thầm khen một tiếng, lắc đầu nói:
- Ngươi cùng hắn đều bị điên rồi.
- Không điên, không sống được.
Khí tức của Tần Mục vững vàng, ánh mắt thâm thúy, nói:
- Ta theo Vũ Đấu Thiên Sư học qua võ đạo một đoạn thời gian, học được không phải là công pháp thần thông của hắn, mà là tinh thần võ đạo, cái gì gọi là tinh thần võ đạo? Chấp nhất mới là tinh thần võ đạo! Đã có loại tinh thần này, lại muốn làm tiếp, làm đến cùng, sẽ làm tốt mọi chuyện! Hơn nữa...
Hắn mỉm cười:
- Thời kỳ viễn cổ, bảy người mở ra thần tàng được phong làm bảy Thiên Tôn, bọn họ là từ không tới có, mở ra bảy tòa thần tàng, xác lập hệ thống tu luyện thần tàng cho hậu thế. Bọn họ là bịa đặt, ta lại biết có, mở ra độ khó nhỏ hơn so với bọn họ rất nhiều. Thần Kiều thần tàng, ta nhất định có thể mở ra.
Hắn có niềm tin cường đại.
Loại niềm tin này chẳng những vỉ chỉ một câu nói phách thể của thôn trưởng lại có thể dẫn mang đến cho hắn, mà còn những gì từng trải qua và đau khổ từ trước tới nay mang đến cho hắn.
Từ sau khi hắn trở lại viễn cổ, đi tới Long Hán năm đầu, gặp được bảy Thiên Tôn, từng trải qua một loạt biến cố của Long Hán năm đầu, niềm tin và lòng tin của hắn lại càng lúc càng mạnh!
Trên Dao Trì thịnh hội, Ngự Thiên Tôn gặp phải ám sát, ban đầu vốn phải do Hạo Thiên Tôn truyền ra phương pháp thành thần Thiên Cung, lại là do hắn truyền đi!
Là hắn biến hóa thành Ngự Thiên Tôn, ở trên thịnh hội tạm thời sáng lập ra phương pháp thành thần Thiên Cung, truyền loại pháp môn này cho tất cả mọi người ở Dao Trì!
Thiên tư thiên phú của hắn không thể thua kém hơn so bất kỳ người nào khác!
Đế Thích Thiên Vương Phật nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, từ trên người thiếu niên này hắn nhìn thấy được bóng dáng một người khác.
- Năm đó Khai Hoàng cũng anh dũng thẳng tiến, có quyết đoán lớn nghị lực lớn, cho nên mới có thể tập trung lại nhiều đại năng như vậy, trong lòng có nhiều mộng tưởng như vậy.
Trong lòng hắn thầm nói:
- Hắn còn linh hoạt hơn so với Khai Hoàng, không trầm ổn bằng Khai Hoàng, hơn nữa còn không tốt, nhưng hắn so với Khai Hoàng có ý chí vững hơn cố, càng bền vững kiên cố hơn, cũng càng dám làm dám liều mạng hơn.
Hắn lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Ngươi sau này định làm gì?
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, cười nói:
- Vương phật có hứng thú đi tới chỗ Địa Mẫu Nguyên Quân xem thử hay không?
Sắc mặt Đế Thích Thiên Vương Phật thoáng đổi, trong lòng không quá cam tâm tình nguyện.
Tần Mục cười nói:
- Vương phật thân là một trong Tứ Đại Thiên Vương năm đó, trên lưng cõng nỗi oan chạy ra khỏi phật giới, tránh né Xích Đế truy sát. Vương phật ngay cả Xích Đế còn không sợ, còn có thể sợ Địa Mẫu Nguyên Quân đã tử vong sao?
- Ta cũng không phải là sợ Địa Mẫu Nguyên Quân, mà sợ ta liên luy ngươi.
Đế Thích Thiên Vương Phật thở dài:
- Ngươi thật sự không thích hợp liên lụy quá sâu cùng người còn sót lại của Khai Hoàng, đối với ngươi mà nói quá nguy hiểm. Người của Khai Hoàng còn sót lại giữ lại rất nhiều lực lượng, Duyên Khang còn không bị Thiên Đình ngoại vực để vào trong mắt, nhưng lại thêm tàn dư của Khai Hoàng, vậy bọn họ không thể không coi trọng. Tiều phu Thiên Sư thân là người đứng đầu bốn Đại Thiên Sư, nhưng hắn cũng có ánh mắt kém, nói ví dụ như thả ra lực lượng còn sót lại của Khai Hoàng tới giúp đỡ Duyên Khang, trong mắt của ta chính là một nét bút hỏng.
Tần Mục lẳng lặng nghe.
Đế Thích Thiên Vương Phật nói:
- Thiên Đình ngoại vực không kiêng kỵ Duyên Khang, kiêng kỵ Khai Hoàng, kiêng kỵ Vô Ưu Hương. Tiều phu Thiên Sư sử dụng lực lượng của thời đại Khai Hoàng giúp đỡ Duyên Khang quật khởi, nhất định sẽ khiến cho Thiên Đình ngoại vực nhằm vào Duyên Khang, Duyên Khang vốn không bị bọn họ để vào trong mắt, mà bây giờ cũng không thể không coi vào đâu. Hơn nữa, lần này Nguyên Giới phá phong ấn, ta thấy được tiền đồ càng không ổn.
Sau đầu hắn có từng tầng phật quang bị Vũ Đấu Thiên Sư đánh tắt giờ đã sáng lên, nói:
- Tàn dư của thời đại Xích Minh định cư ở vùng Nam Hải, tàn dư của Khai Hoàng xuất hiện ở vùng Đại Khư, Nguyên Giới phá phong ấn, tàn dư của Thượng Hoàng cũng xuất hiện. Lực lượng và tinh nhuệ còn sót lại của bốn thời đại Duyên Khang, Khai Hoàng, Thượng Hoàng, Xích Minh,, hiện tại xuất hiện ở cùng trong một thế giới.
Tần Mục đột nhiên rùng mình một cái.
Đế Thích Thiên Vương Phật tiếp tục nói:
- Ngươi còn chưa có đi Đại Lôi Âm Tự? Ta đã từng là Như Lai nơi đó, ta biết cảnh tượng của Đại Lôi Âm Tự trước khi phong ấn. Hắc hắc, lần này Nguyên Giới phá phong, Đại Lôi Âm Tự Tu Di Sơn chỉ sợ cùng phật giới Tu Di Sơn nối liền thành một thể. Phía trên Đại Lôi Âm Tự chính là hai mươi chư thiên phật giới!
Tần Mục có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
- Nguyên Giới phá phong, phật giới cũng bị liên lụy vào trong đó. Nhiều thời đại như vậy, nhiều thế lực như vậy, đều là lực lượng Thiên Đình ngoại vực muốn diệt trừ, hiện tại tất cả xuất hiện ở trong Nguyên Giới, điều này có ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa là đấu tranh nội bộ, ý nghĩa là diệt sạch!
Đế Thích Thiên Vương Phật thở dài, đi về phía ngoài thôn, nói:
- Bất luận là đấu tranh nội bộ hay diệt sạch, đối với Duyên Khang đều một hồi tai kiếp lớn. Lần này không chỉ có Xích Đế Tề Hạ Du đuổi giết ta, Thiên Đình lại phái tới cao thủ khác, ta theo ngươi sẽ chỉ liên lụy tới ngươi. Ngươi không nên lăn qua lăn lại, đi tới Đại Lôi Âm Tự, phật môn sẽ bảo vệ cho ngươi an toàn. Chỉ có điều... Cũng chỉ là tạm bảo vệ an nguy của ngươi. Lần này Nguyên Giới phá phong, phật giới cũng nguy như trứng xếp chồng.
Hắn phất tay áo rời đi.
Tần Mục nhìn theo hắn đi xa, im lặng không nói.
Thời đại Khai Hoàng có bốn Đại Thiên Sư, Tứ Đại Thiên Vương, mỗi một người đều nổi tiếng kiệt xuất, bất luận là Vũ Đấu Thiên Sư nhìn như trong đầu đều là bắp thịt, hay Đế Thích thiên vương nhìn như không tranh với đời vượt ra khỏi phàm tục, đều có trí tuệ hơn người.
Đế Thích Thiên Vương Phật vừa mới nói nhân vật bốn thời đại tập trung ở Nguyên Giới, quả thật khiến cho Tần Mục sởn tóc gáy, nhìn thấy được tiền đồ đáng sợ.
Đây rõ ràng là thời cơ tốt đểThiên Đình ngoại vực một lần hành động giải quyết bốn thời đại lớn!
Nếu không muốn hao binh tổn tướng, tổn hao thực lực của bản thân, Thiên Đình ngoại vực còn có thể ngồi xem Nguyên Giới đấu tranh nội bộ, khiến cho bốn thời đại này càng đấu tới ngươi chết ta sống, mình làm ngư ông ngồi thu lợi!
- Như vậy Nguyên Giới loại bỏ phong ấn cùng Tư bà bà xuất hiện phù văn nguyên từ rốt cuộc là trùng hợp, hay sớm có âm mưu được vạch ra từ trước?
Tần Mục trầm ngâm.
Ở một thời đại thần thông lớn bùng nổ, cải cách đổi mới, các loại thần thông đạo pháp được mở đi ra.
Thần thông đã thất truyền trong lịch sử, thần thông bị chôn vùi, cũng sẽ được khám phá ra.
Nếu người phong ấn Nguyên Giới kia, ở tđ phong ấn Nguyên Giới, lưu lại một điều kiện loại trừ phong ấn, sau khi phù văn nguyên từ được mở ra lần nữa, đất đai của Nguyên Giới va chạm vào những phù văn này, phong ấn lại sẽ bị phá giải, như vậy sẽ xuất hiện cảnh tượng Đại Khư gặp phải hiện tại.
Cũng tức là nói, từ lúc thời đại Khai Hoàng người kia cũng đã bày ra bố cục này!
Tất cả mọi người bất luận là thần tử Xích Minh của Xích Minh Dư Bộ, hay Địa Mẫu Nguyên Quân, hoặc là lực lượng còn sót lại của Khai Hoàng, hoặc là Duyên Khang đều ở trong một ván cờ này, thậm chí ngay cả hai mươi chư thiên phật giới cũng ở trong cuộc!
Bố cục mấy vạn năm, chờ đợi thời cơ một lưới bắt hết, thậm chí giải quyết khả năng xuất hiện nguy hiểm sau này, tài trí mưu lược như vậy là nguyên nhân khiến cho Tần Mục sởn tóc gáy.
- Duy nhất không có ở trong cuộc chính là Vô Ưu Hương!
Tần Mục hít một hơi thật dài, ánh mắt càng lúc càng sáng ngời:
- Chỉ cần Vô Ưu Hương không ở trong cuộc, Thiên Đình ngoại vực lại không động thủ, bọn họ đang chờ đợi một thời cơ một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, Vô Ưu Hương vào cuộc, chính là thời cơ phát động.
- Vô Ưu Hương là kíp nổ mấu chốt cho tất cả những điều này.
- Trước khi Vô Ưu Hương vào cuộc, Thiên Đình ngoại vực sẽ để bốn thời đại trong Nguyên Giới đấu tranh nội bộ, làm ngư ông ngồi thu lợi!
Ánh mắt của hắn càng lúc càng sáng ngời, đây là cơ hội để trưởng thành!
Cơ hội tới không dễ!
Cũng là một sơ hở duy nhất của người bày bố cục kia!
- Rồng béo, hiền đệ, chúng ta đi thôi!
Tần Mục gọi Long Kỳ Lân và Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn đang ở trong thôn xin ăn cọ uống, bưng một bát lớn, trong bát là cơm tẻ trắng mịn thơm nức, trên cơm tẻ còn có thức ăn, hắn cùng một đám thôn dân ngồi xổm bên tường ăn.
Ngự Thiên Tôn cuống quít ba hai cái đã ăn xong thức ăn, liên tục cúi người cảm ơn các thôn dân, lúc này mới gọi Thủy Kỳ Lân theo thôi.
- Ca, chúng ta đi nơi nào kiếm cơm?
Ngự Thiên Tôn hỏi.
Tần Mục dở khóc dở cười, từ biệt các thôn dân, nói:
- Đi Địa Mẫu Nguyên Quân cọ ăn cọ uống.
Ngự Thiên Tôn mừng rỡ:
- Đều có gì ăn ngon?
- Các loại phong vị Bán Thần!
Tần Mục cười ha ha, cưỡi Long Kỳ Lân chạy về phía xa.
Thủy Kỳ Lân nghe được hắn muốn đi gặp Địa Mẫu Nguyên Quân, không nhịn được sắc mặt vàng như đất, đột nhiên tỉnh ngộ lại, hắn lập tức mừng rỡ:
- Nếu những Bán Thần ăn bọn họ, như vậy ta lại không tính là vi phạm ước hẹn với tiểu Thổ Bá, ta lại tự do!
Bước chân hắn nhanh chóng, dưới chân thoáng động chính là một con sông lớn xuất hiện ở dưới chân, chân đạp sông lớn lao nhanh rời đi.
Mà dưới chân Long Kỳ Lân lại là từng Kỳ Lân hỏa, lực bạo phát kinh người, so với Thủy Kỳ Lân còn muốn nhanh hơn, chắc là công lao lão nông đã nhiều ngày chăm sóc dạy bảo.
Tần Mục bảo Long Kỳ Lân giảm tốc độ xuống, quan sát thần thông của Thủy Kỳ Lân, sau một lúc lâu tay hắn lấy ra một ít dược liệu, chế luyện linh đan thuộc tính nguyên khí nhằm vào Thủy Kỳ Lân.
Đan dược luyện thành, Tần Mục để cho vị Bán Thần này nếm thử, nói:
- Mùi thế nào?
- Thơm!
Tần Mục suy nghĩ một lát, thay đổi một chút cách điều chế linh đan, lại luyện ra một lò, Thủy Kỳ Lân lại nhấm nháp, khen:
- Càng thơm hơn!
Tần Mục quyết định ra cách điều chế linh đan thật sự, truyền thụ cho Ngự Thiên Tôn, dạy hắn chế luyện linh đan thế nào, nói:
- Sau này cho dù ta không ở bên người ngươi, ngươi cũng có thể tự mình chế luyện linh đan, không đến mức để cho hắn đói bụng. Chỉ là không nên cho hắn ăn quá nhiều, sẽ trở nên rất béo. Ừ, đặc biệt béo...