Beta: @Aki Re
Tô Mộc nhìn nam nhân "Thụ động" nhìn mình hơn nửa ngày đều không nói được câu nào.
Trong bầu không khí trầm mặc này, Quý Bắc Lưu rất nhanh liền không duy trì được phong thái khốc huyễn cuồng bá túm* của mình, vì không cho người nhìn ra manh mối, hắn lại lạnh lùng hạ sắc mặt xuống, nhẹ nâng cằm cô, hơi hơi khom lưng, để sát vào mặt cô, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được mỗi một lần hô hấp của cô.
*khốc huyễn cuồng bá túm: lạnh lùng, kiêu ngạo,...
Hắn hiện tại có chút chán ghét trò chơi này thiết kế quá mức chân thật.
Cứ mãi nhìn nhau như vậy cũng không được, Quý Bắc Lưu hắn đã quen khống chế toàn cục, làm mọi người bước đi theo hắn, nhưng mà Thôn Hoa này lại không hề phản ứng, việc này sẽ làm hắn hoài nghi năng lực lãnh đạo của chính mình giảm xuống.
Vì thế, hắn lại bắt lấy cổ tay của cô, theo quán tính, Tô Mộc tiến về phía trước một bước, đụng vào lòng ngực hắn, dù cho tính tình cô tốt, cũng sẽ nhịn không được tức giận, "Này, ta nói ngươi!"
"Câm miệng." Quý Bắc Lưu siết chặt cằm cô, thành công đánh gãy lời nói của cô, ánh mắt hắn lạnh lẽo nghiêm nghị: "Nữ nhân, ngươi đây là muốn dùng loại biện pháp ấu trĩ này để hấp dẫn lực chú ý của ta sao?"
Tô Mộc: "......"
Hắn...... Có phải hay không đi nhầm vào kịch trường?
Loại nồng đậm phong cách bá đạo tổng tài yêu ta này, cô có chút không thích ứng.
Chính Quý Bắc Lưu cũng không thích ứng, lời nói theo bản năng vừa ra khỏi miệng, ngay sau đó chính hắn âm thầm ảo não, vì sao hắn sẽ nói ra lời nói ngu ngốc như vậy, nghe vừa tục khí, vừa làm người cảm thấy xấu hổ.
Tô Mộc chớp chớp mắt, "Ngươi...... Có thể buông ta ra trước hay không?"
Hắn lập tức cười lạnh nói: "A, nữ nhân, ngoài miệng nói cự tuyệt, nhưng thân thể của ngươi lại rất thành thật."
"...... Vị đại hiệp này, ngươi đầu óc có vấn đề phải không?"
Hắn trầm mặc một giây, trước khi đại não kịp tư duy, hắn đã theo ký ức trong đầu, buột miệng thốt ra một câu:"Nếu ngươi muốn cố ý chọc giận ta, ta nói cho ngươi, ngươi thành công rồi."
"Cái kia......" Tô Mộc hiện tại đã xác định, người nam nhân này tuyệt đối là đầu óc có vấn đề, đại khái chính là xem nhiều tiểu thuyết chơi sắm vai nhân vật nghiện rồi, cô kéo kéo tay chính mình, không rút ra được, chỉ có thể do do dự dự, dùng ngữ khí thực đáng thương nói: "Đại hiệp...... Nam nữ khác biệt, thỉnh ngươi đem ta buông ra trước đã?"
Ánh mắt hắn lạnh lùng, "Đừng mơ làm ta buông ngươi ra, ta muốn trên người ngươi nhiễm hương vị của ta, đời này đều trốn không thoát, đời này đều là nữ nhân của ta."
Tô Mộc nổi da gà cả người, cô cứng đờ nghiêng đầu, đem ánh mắt xin giúp đỡ đặt ở trên người Lương Lương. Cô dùng ánh mắt nói: "Vị đại hiệp này, có thể thỉnh ngươi đem vị bằng hữu đầu óc có vấn đề này của ngươi mang đi không?"
Lương Lương nhún vai, cũng dùng ánh mắt nói, "Hắn là ông chủ của ta, ta cũng không thể ra sức."
"Ta liền đứng ở trước mặt ngươi......" Quý Bắc Lưu chế nhạo nói: "Ngươi còn muốn dùng ánh mắt thông đồng với ai?"
Tô Mộc: "Cái kia...... Đại hiệp, chúng ta vẫn là đừng chơi sắm vai nhân vật Mary Sue cùng tổng tài, ngươi không phải tổng tài, ta cũng không phải cô bé lọ lem, chúng ta chơi trò đại hiệp giúp người làm niềm vui được không?"
"Ngươi có ý gì?" Quý Bắc Lưu nguy hiểm híp mắt, "Ta vốn dĩ chính là tổng tài, không cần sắm vai nhân vật."
Tô Mộc "Nga" một tiếng, ánh mắt xem hắn lại là càng thêm thương hại.
Ở dưới ánh mắt của cô, Quý Bắc Lưu ẩn ẩn có ảo giác chính mình là đứa trẻ thiểu năng cần được quan ái thương hại.
Hắn cũng muốn đỡ trán, mắng chính mình một câu đang làm gì? Nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì hắn là Quý Bắc Lưu, là nam nhân vẫn luôn được mọi người ngưỡng mộ!